Đường Béo nghe thấy thế, cơ thể lập tức cứng đờ, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc lẫn mừng rỡ, đó là giọng của Trần Bình! Cùng lúc đó, Trần Bình ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Chấn mặt mày lạnh lùng đang đứng đăng xa, cười cười.
“Người của hoàng tộc Bạch Hổ, nóng tính ghê ta.”
“Chẳng qua, chút thần thông ấy, vẫn là đừng nên lấy ra để bêu xấu.”
Trần Bình nói xong, nguyên khí chợt bùng lên quanh người, trong tay anh cũng xuất hiện kiếm Thương Long, ở bên trêи từng luồng Định luật Phong vờn quanh thân kiếm.
“Anh đã sử dụng Định luật Phong, thì tôi đây cũng sẽ dùng Định luật Phong để đối phó anh vậy.”
“Tật Phong Quyết, Kɧօáϊ Đao Loạn Mail”
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Trần Bình đột nhiên đâm ra ngoài, lúc trước, anh thường dùng sức mạnh nguyên tố ngưng thành đao, nhưng giờ nếu dùng sức mạnh nguyên tổ, đương nhiên là sẽ không ngăn cản được đối phương.
Cho nên, anh dứt khoát hơi hơi sửa chiêu Kɧօáϊ Đao Loạn Ma kia lại một chút, dùng kiếm đâm ra vô số luồng kiếm khí Định luật Phong, song, Định luật Hỏa cũng hiện lên trong không trung, hòa vào cùng Định luật Phong.
Thực ra, hệ Lôi chính là biến dị của Định luật Hỏa.
Vì vậy, một chiêu này của Trần Bình, trái lại lại cộng hưởng với chiêu kia của đối phương.
“Ầm”
Hai bên nhanh chóng va chạm với nhau trêи không, hung hăng đánh vào nhau, bầu trời lập tức vang lên một tiếng trâm đục, ngay sau đó, vô số nguyên khí táo bạo cuồng loạn bắn ra xung quanh, nguyên khí giữa đất trời cũng trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Vô vàn cái khe không gian xuất hiện giữa hai người, khác xa với những cái khe nho nhỏ như xưa, những cái khe xuất hiện lần này đều lớn hơn 60cm, chúng tham lam cắn nuốt những nguyên khí đang tán loạn giữa không trung.
Sắc mặt Âu Dương Chấn khẽ biến, cau mày, hỏi: “Trần Bình?”
“Đúng vậy.”
Trần Bình mỉm cười, bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh đám Tân Dao, rồi chậm rãi bước lên trước vài bước.
“Trái lại không ngờ rằng đường đường là người thừa kế của hoàng tộc Bạch Hổ lại nhớ rõ tên của tôi.”
“Có phải tôi nên cảm thấy vinh hạnh không nhỉ?”
Âu Dương Chấn cau mày, rồi lạnh nhạt mở miệng nói: “Vinh hạnh gì đó thì không cần, dù sao anh cũng sẽ lập tức trở thành một hạt cát râu ria trong trí nhớ của tôi thôi.
Hôm nay, anh nhất định phải chết!”
Trần Bình nghe vậy, hơi hơi nhíu mày, cười nói: “Anh cứ chắc rằng tôi sẽ chết vậy ư?”
Âu Dương Chấn không nói chuyện, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, giống nhau đang nói, Âu Dương Chấn tôi đã ra tay thì lý nào anh còn có thể không chết cơ chứ? Trần Bình cũng không có để ý anh ta trả lời mình, anh quay đầu nhìn về phía đám Tân Dao, nhàn nhạt nói: “Âu Dương Chấn cứ để tôi đối phó, những người khác, giết hết đi.”
“Nếu dám tìm tôi gây hấn, vậy thì phải chuẩn bị tâm lý trả một cái giá đắt đi!”
Từ xưa đến nay, Trần Bình chẳng phải là một người nhún nhường chịu đựng gì cho
——————-