Diệp Phàm chợt nhếch miệng cười, nói: “Tiêu Trung Quốc? Ông ta là đồ đệ của Thất Vương, là đàn anh của tôi.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì ông ta từng quản lý khu vực thứ sáu, là tùy tùng của mẹ cậu.”
Cái gì? Lúc này, Trần Bình chấn kinhI Tiêu Trung Quốc lại là đồ đệ của Thất Vương! Hơn nữa còn là quản lý khu vực thứ sáu do mẹ anh nắm giữ! Thì ra ông ta là cấp dưới của mẹ.
Trần Bình nén lại rung động trong lòng, hỏi: “Sức chiến đấu của ông ta thì sao?”
Đây là vấn đề mà Trần Bình vẫn luôn nghĩ, bởi vì trong trận chiến năm đó, Trần Bình đã bị thực lực Tiêu Trung Quốc làm cho chấn động! “Sức chiến đấu? Tôi cũng không rõ, tôi và ông ta chưa từng chiến qua, nhưng mà căn cứ vào bảng xếp hạng đồ đệ của Thất Vương thì ông ta xếp thứ hai.”
Diệp Phàm nói, ánh mắt toát ra khát vọng hiếu chiến.
“Thứ hai?”
Trần Bình nhíu chặt lông mày: “Vậy người đầu tiên?”
Diệp Phàm quay đầu, không hiểu nhìn Trần Bình, hỏi ngược lại: “Cậu không biết chút nào à?”
Trần Bình lắc đầu.
Diệp Phàm bất lực lẩm bẩm: “Lão già nhà cậu giấu cậu kín thế? Không đúng, chẳng lẽ, lão già kia còn có tính toán khác?”
Sau khi lẩm bẩm, Diệp Phàm nói: “Năm đó trong nhóm đồ đệ của Thất Vương, người có sức chiến đấu mạnh nhất, cũng là người tài hoa nhất, đứng đầu trong bảng xếp hạng, chính là vị chiến thân hiện nay đang ở cạnh cha cậu, Hàn Phong.
Anh ta từng là vua của khu vực thứ bảy, vẫn luôn dốc sức cho cha của cậu.
Năm đó cha của cậu bị tổng cục Cửu Châu gán lên tội danh phản bội chạy trốn, chính Hàn Phong ởi theo cha câu, mở con đường máu, giết ra tổng cục Cửu Châu.
——————-