Mọi người hít sâu một hơi, Trần Bình này, giọng điệu quá điên cuồng rồi! Trong mười phút đồng hồ, làm cho Đàm Kỳ Phúc, một người có hơn sáu mươi tỷ, sẽ không còn đồng nào sao? Cậu ta nghĩ mình là ai vậy? Một câu nói có thể khiến một tỷ phú phá sản sao? Đúng là trò cười! Có phải là bị điên rồi không? Triệu Hải Minh cũng bị giọng điệu của Trần Bình làm cho hoảng sợ, nhưng ông ta nhanh chóng phản ứng lại, nở một nụ cười lạnh, nói: “Trân Bình, anh thật sự là ngạo mạn, vậy mà lại có thể nói ra những lời này, tôi không hiểu anh lấy sự tự tin này từ đâu ra!”
Hahaha.
Trần Bình này đúng là một thằng ngốc.
Lý Hạ cũng cười lạnh lùng, nói: “Chủ tịch Trần, xem ra anh không hiểu rõ về thực lực của ông Đàm Kỳ Phúc rồi, không cần phải nói, cái công ty này của anh, chỉ cần Đàm Kỳ Phúc muốn, lập tức có thể mua được.
Nếu anh là người biết điều thì nhân lúc tâm trạng của ông ấy vẫn tốt, bán nhanh đi, nếu để ông ấy tức giận, có rất nhiều cách để làm công ty của anh bị phá sản!”
Trân Bình cười lạnh, nhìn vê phía đám người đang có vẻ mặt khinh thường này, nói: “Ồ? Xem ra các người cho rằng tôi sẽ thất bại bởi ông già kia rồi sao.”
“Haha, chắc chắn là vậy! Thanh danh và danh vọng của ông Đàm không biết lớn hơn anh bao nhiêu lần!”
“Đúng vậy, ông Đàm chỉ cần nói một câu, cả Thượng Giang này sẽ phải chấn động!”
“Chủ tịch Trần, đừng có sai lầm nha, cậu còn trẻ tuổi, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.”
Mọi người ra sức thuyết phục, nhưng nét mặt họ đầy vẻ châm chọc.
Tô Tình ở một bên nhìn, sắc mặt cô ấy cực kỳ bình tính.
——————-