“Cậu chủ, là người này đúng không?”
Trêи gương mặt A Cẩu xuất hiện kiêu ngạo, giống như đang tranh công. Nghe thấy những lời này, Thi Phán Phong gật đầu. Cậu ta có ấn tượng khắc sâu đối với Trần Bình.
Vị thân y tuyệt thế kia chính là người đàn ông nhìn có vẻ giản dị này. Lúc cậu ta định xuống xe chào hỏi đối phương, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một người phụ nữ hung hãn kiêu ngạo. Tuy người phụ nữ này ăn mặc rất xa hoa, nhưng trêи gương mặt là vẻ hung ác. “Đô của cậu tôi đã thu dọn xong, nhanh cút đi!”
Bà ta cầm lấy hành lý ở bên cạnh, ném tới trước mặt Trân Bình. “Tôi đã hẹn trước với cục dân chính rồi, ngày mai hai người đi ly hôn!”
“Cậu chủ Vương sắp chuyển vào đây ở rồi! Nhanh cút cho tôi!”
Dương Quế Lan hùng hùng hổ hổ nói xong.
Bà ta vì có thể lấy lòng Vương Chân Tường, thậm chí còn đề nghị cho đối phương chuyển vào đây ở trước. Tuy Vương Chân Tường rất khinh thường ngôi nhà rách nát này, nhưng nghĩ tới có thể âu yếm trước thời gian, anh ta liền vội vàng đồng ý. “Cái gì?”
Những lời này của mẹ vợ, khiến Trân Bình cảm thấy khó hiểu. Anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương sẽ đề xuất yêu cầu cho tên Vương Chân Tường kia chuyển vào ở trước. “Anh không có nghe nhâm, nhanh cút ra ngoài đi, hôm nay tôi sẽ chuyển vào ở.”
“Đúng rồi, tôi không thích con gái của anh, dẫn theo con gái anh cút ra ngoài cho tôi, đừng ảnh hưởng tới đêm xuân tối nay của tôi.”
Vương Chân Tường đi từ một bên tới, trên gương mặt anh ta là nụ cười càn rỡ. Nghĩ tới tối nay có thể âu yếm với nữ thần, trái tim Vương Chân Tường đã run rẩy vì kϊƈɦ động. “Tên phế vật như anh không thỏa mãn được nữ thần cực phẩm như vậy đâu, cho dù là bất kỳ một phương diện nào.”
Nói tới đây Vương Chân Tường cười ha ha, khiêu khích đi bên cạnh Trần Bình, thậm chí còn cố ý đụng vào bả vai Trần Bình một cái. Anh ta chỉ cao một mét bảy, chỉ cao đúng tới bả vai Trần Bình, nhìn qua không có chút khí thế gì, trái lại có vẻ hơi bỉ ổi. Thi Phán Phong ở một bên thấy cảnh tượng này, trêи gương mặt lộ ra nụ cười