Chu Văn Kiệt có chút khiếp sợ nhìn Trần. Trác Phi, không ngờ đối phương lại chủ động nói
lời như vậy.
"Trần Trác Phi, đồ con hoang, to gan lắm, dám nói vậy với tôi à?"
"Chuyện nhà họ Chu chúng tôi từ lúc nào đến phiên chú làm chủ! Chú chỉ là một tên đầy tớ, một tên súc sinh!"
- Chu Văn Kiệt càng mắng càng hăng, tâm trạng Trần Trác Phi lại càng vui vẻ.
Đúng lúc nhà họ Chu loạn thành một đống tơ vò, Trần Bình cũng đón tiếp một vị khách thần bí khác.
Người này chính là Tỳ Hưu.
Anh ta đi một chuyến tới Hoa Duyệt thành, lại bị yêu thú liên tiếp chặn đường, thừa dịp bay giờ lũ yêu thú lui đi, nên trở lại thành Thiên Lăng lần nữa.
Thế nhưng lúc này anh ta đã không tìm được tung tích của Cổ Tiêu Thị.
Anh ta cũng không cho rằng do Cổ Tiêu Thị lựa chọn thoát đi, mà đổ hết lên đầu thành chủ.
Hai ngày nay anh ta cũng nghe được chút tin đồn.
Nói bên cạnh thành chủ có một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ.
Tỳ Hưu cho rằng thành chủ ham sắc đẹp của đối phương cho nên mới dẫn Cổ Tiêu Thi đi.
| "Tôi có cái giao dịch, anh có muốn làm không."
| Cả người Tỳ Hưu đen nhánh, đúng trong góc tối nhìn chằm chằm Trần Bình.
Thấy dáng vẻ thần bí của đối phương, Trần | Bình chỉ cảm thấy buồn cười.
Lúc Tỳ Hưu xoay người tiến vào trong sân, anh và Sư Chấn Thiên đã phát hiện ra đối phương, có điều rất ăn ý lựa chọn giả bộ như không thấy.
"Vậy anh thử nói xem."
Anh có chút ấn tượng với Tỳ Hưu nhưng không quá sâu sắc.
Có lẽ Tỳ Hưu từng đến mua đồ ở cửa hàng mình.
| Mặc dù trí nhớ của Trần Bình tốt, nhưng anh cũng không muốn nhớ những chuyện râu ria.
Tỳ Hưu thấy Trần Bình không nhận ra thân phận của mình, không nhịn được cười lạnh trong lòng.
"Giải quyết thành chủ với tôi, tôi cần cứu người phụ nữ bên cạnh thành chủ về."
| Mặc dù Tỳ Hưu lạnh lùng, dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, nhưng đúng là loại si tình.
Cho tới bây giờ anh ta cũng không tin Cổ Tiêu Thị chủ động rời đi.
Cổ Tiêu Thị xinh đẹp như vậy, thành chủ gặp đối phương, nổi lên lòng bất chính là điều tất nhiên.
Tỳ Hưu lập tức nói mọi chuyện ra.
Bao gồm cả dáng vẻ của Cổ Tiêu Thi.
Nghe miêu tả của đối phương, Trần Bình hình như có chút quen thuộc.
Nhưng anh không có cách nào cho rằng hai người kia sẽ có quan hệ!
Cho nên Trần Bình cứ vậy yên lặng gật đầu, nghe đối phương tự thuật.
"Anh muốn kéo thành chủ xuống?"
Trần Bình cảm thấy có chút buồn cười, người này dựa vào cái gì mà có thể đấu được với dám Thừa Phong?
"Đúng vậy, nguy cơ yêu thú đã được giải trừ, tôi có thể vận dụng lực lượng của Hoa Nguyệt | thành." Hoa
"Đến lúc đó chúng ta trong ngoài kết hợp, trực tiếp vây thành Thiên Lăng lại."
Tỳ Hưu đắc ý nói, anh ta cũng có lòng tin với thân phận của mình.
Không nói những cái khác, thành chủ Hoa Nguyệt thành đã sớm muốn bỏ túi thành Thiên Lăng.
Bây giờ mình tạo ra cơ hội tốt như vậy, đối phương nhất định sẽ mang ơn.
| "Anh có thể điều động được lực lượng bên kia?"
. Mặc dù dáng dấp Tỳ Hưu quả có chút xấu xí, nhưng thực lực của anh ta có chút vượt ngoài sức tưởng tượng của Trần Bình,
"Anh không cần quản, tôi chỉ muốn hỏi anh
- ------------------