Mấy ngày kế tiếp, Trân Bình đều nghỉ ngơi trong trang viên.
Cục Dị Năng đã hoàn toàn tiếp quản những người giới Môn Đồ dị nhân ở phía bắc, cũng đã mở một cuộc điều tra thăm dò những chuyện mà sơn trang Thiên Long đã làm ra.
Vê phần sơn trang Thiên Long thì vẫn luôn năm trong tình trạng bị niêm phong và kiểm tra.
Còn toàn bộ Môn Đồ của sơn trang Thiên Long đều bị dẫn đi để tiến hành điều tra.
Toàn bộ giới Môn Đồ dị nhân ở phía bắc nhất thời như rắn mất đầu.
Cũng may, dưới lời gợi ý của Trần Bình và sự cho phép của cục Dị Năng, sơn trang Triêu Phượng của Khương Lê đã bắt đầu tiếp nhận giới Môn Đồ dị nhân ở phía Bắc.
Trong đó, hiển nhiên có rất nhiều gia chủ của thế gia Môn Đồ ở phương Bắc không phục! Bọn họ lập tức triển khai một cuộc hội nghị.
Trong phòng hội nghị chiếm mấy trăm mét vuông ở tâng cao nhất của khách sạn Ngũ Phương Đại ở thành phố Bắc Định.
Lúc này đã chật ních những gia chủ của thế gia Môn Đồ phương Bắc.
Những người này, không chỉ tới từ thành phố Bắc Định, mà còn tới từ những thành phố ở khác ở phương Bắc.
Trong toàn bộ phòng hội nghị, lúc này bầu không khí rất nặng nề và nghiêm túc.
Ba người ngồi ở vị trí đầu, gồm hai người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên.
Đây là ba nhân vật được bầu làm đại diện cho những thế gia Môn Đồ ở phương Bắc sau sự kiện của sơn trang Thiên Long.
Lần lượt là gia chủ nhà nhà họ Cổ, nhà họ Chu và nhà họ Tư Đồ ở phương Bắc! “Gia chủ nhà họ Cổ, bây giờ tóm lại chúng ta nên làm thế nào đây? Nếu sơn trang Triêu Phượng ở phía Nam tiếp quản giới Môn Đồ dị nhân ở phía Bắc chúng ta, vậy đây quả thực chính là một sự sỉ nhục lớn!”
“Đúng vậy! Lão già Khương Lê đó có tư
——————-