“Nhận đi, ông ta tìm cô chắc chắn là có việc.”
Trần Bình nói, đứng khoanh tay, gương mặt tỏ vẻ lạnh nhạt.
Loại ánh mắt này làm cho trong lòng Trần Nhược Lam run rẩy.
Thật giống như lúc mình phải đối mặt với chủ nhân.
Con người này, ánh mắt này đem đến cho Trân Nhược Lam một cảm giác rất tệ.
Lòng dạ quá sâu.
Đặc biệt là đằng sau loại cảm giác lạnh nhạt đó lộ ra cảm giác nguy cơ đang năm trong tầm kiểm soát.
Trần Nhược Lam nhíu mày nhưng vẫn tiếp nhận cuộc gọi, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Bên kia điện thoại, giọng nói cung kính của Lữ Trấn Sơn truyền đến, nói: “Cô Trân, mọi việc đã xong xuôi rồi.
Tôi đã mang cô gái nhỏ kia ra và bí mật đưa nó đến một nơi an toàn.
Cô có muốn đến đây xem thử không?”
Nghe được những lời này của Lữ Trấn Sơn, trong lòng Trân Nhược Lam vô thức run lên.
Thôi xong! Hỏng chuyện rồi! Cô ta nhướng mày nhìn Trần Bình đang đứng trước mặt, anh ta quá bình tĩnh.
Đây mà là dáng vẻ khi con gái bị mang đi lân nữa sao? Không! Như vậy chỉ có một kết luận, đó chính là tất cả mọi chuyện đều đã được Trần Bình chuẩn bị xong.
Người mà Lữ Trấn Sơn mang đi thật ra không phải là con gái của Trần Bình.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, Trần Nhược Lam mới cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đáng sợ như thế nào.
Thì ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong tâm kiểm soát của anh ta.
Anh ta mới đến Vân Biên có hai ngày ngắn ngủi, nhưng đã biến thế bị động thành thế chủ động, hơn nữa còn âm thầm sắp xếp nhiều như vậy.
Một người đàn ông khủng bố như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần Nhược Lam vô thức muốn cảnh cáo Lữ Trấn Sơn, nhưng ngay khi cô ta định mở miệng, Trần Bình đã làm động tác im lặng với cô ta, khóe miệng hiện lên một tia chế nhạo, nhẹ giọng nói: “Đừng nói, nếu không tôi không thể đảm bảo rằng cô có thể sống sót ra khỏi đây đâu.”
Nghe xong những lời này, bàn chân Trân Nhược Lam chợt lạnh buốt, cả người run lên.
Sát khí thật là khủng khϊế͙p͙! Cái loại lạnh lẽo đến tận xương tủy này toát ra từ trêи người Trần Bình khiến trong lòng Trần Nhược Lam sợ hãi đến rùng mình.
——————-