Nghe thấy ông ta hỏi vậy, Hà Vân Thiên khẽ gật đầu.
“Cháu đã nói rõ thân phận của mình với anh ta rồi, chỉ là người này đúng là ngông cuồng, nói thẳng là chưa từng nghe nói đến, sau đó tàn nhẫn làm nhục gia tộc chúng ta một trận!”
“Không chỉ có anh ta, còn có tên mặt đơ bên cạnh anh ta nữa, bọn họ đúng là cực kì đắc ý, cứ như cảm thấy mình thắng trận là rất trâu bò rồi vậy!" Nghe thấy lời này, trên mặt Hà Đức Trạch lộ ra vẻ chấn động, ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới thế mà lại có người dám nói như vậy.
"Mẹ nó! Tên này đúng là khinh người quá đáng, mặc kệ, mau tìm cậu ta cho tôi, ngược lại ông đây muốn nhìn xem cậu ta là ai mà lại có nhiều bản lĩnh như vậy!”
Hà Đức Trạch nổi giận lôi đình, hận không thể chém Trần Bình thành muôn mảnh ngay bây giờ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu mình, trên mặt Hà Vân Thiên lộ ra nụ cười đắc ý, anh ta biết rõ kế hoạch của mình đã thành công.
Người này trêu chọc mình cũng không sao, dù sao anh ta có thể vượt cảnh giới đánh chết những cao thủ có thực lực mạnh mẽ như thế, cho dù mình có tức giận như thế nào cũng không thề trách được.
Nhưng cậu mình lại khác, cảnh giới thực lực của cậu đã đến Ngụy Bỉ Ngạn, ông ta muốn trừng trị Trần Bình vẫn là một chuyện rất dễ đàng.
Dù cho Trần Bình có thể vượt cảnh giới giết người, cũng không có khả năng vượt qua nhiều cảnh giới trong một lần duy nhất như vậy, nếu thật sự như thế, dạng này, anh bảo những người tu hành khác sống sót kiểu gì đây.
Hơn nữa người như cậu lại cực kỳ coi trọng danh dự của gia tộc, một khi biết Trần Bình làm nhục nhà họ Hà, vậy đương nhiên sẽ nồi giận trong nháy mắt, không cần quan tâm đến đúng Sai phải trái gì, cứ diệt trừ tên rác rười này trước đã.
Nghĩ tới đây, anh ta cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo về trí thông minh của mình.
“Nhất định cậu phải cần thận đấy, cháu cảm giác hai người bọn họ đều rất lợi hại, hơn nữa trước đó cháu đã nói, cậu tôi sẽ không bỏ qua bọn anh, thế nhưng thái độ của bọn họ đúng là rất ngông cuồng!”
"Thậm chí bọn họ còn nói cậu của cháu chính là một tên vô dụng, đều là rác rưỡi bị đánh giống như cháu!”
Nói đến đây, trên mặt Hà Vân Thiên lộ ra vẻ áy náy.
“Đầu do thực lực của cháu còn quá yếu, còn ảnh hường tới danh tiếng của cậu nữa!”
Nhìn thấy dáng vẻ áy náy này của Hà Vân Thiên, Hà Đức Trạch không nhịn được vươn tay ra vỗ vai của anh ta.
“Cháu cũng không cần cảm thấy quá tự trách, bây giờ cháu đã là trụ cột vững vàng của gia tộc chúng ta rồi, chỉ cần phát triển mình thật tốt, cháu sẽ có thể leo lên vị trí mà rất nhiều người cả đời cũng không thể đạt tới!”
Sự an ủi của Hà Đức Trạch đúng là rất có tác dụng, Hà Vân Thiên dường như đã nghĩ đến dáng vẻ đỉnh cao của mình ở trong gia tộc, đến lúc đó anh ta muốn khiến đám người xem thường