Khi nghe thấy cái tên này, Đỗ Kỳ Phong trợn tròn hai mắt! Trần Bình ư? Chuyện này làm sao có thể được chứt Chẳng qua anh chỉ có chút danh tiếng khi ở Thượng Hải mà thôi, cư nhiên lại có thể ảnh hưởng đến tận địa bàn ở Sở Châu? Huống chi, Công ty Dược phẩm Kỳ Phong của Đỗ Kỳ Phong cũng là công ty lớn đứng thứ nhất thứ hai ở nơi này, sau lưng Trần Bình còn ẩn giấu không ít người đâu.
Anh dám làm chuyện như vậy, chẳng khác nào anh đang thách thức sự kiên nhẫn và uy nghiêm của Đỗ Kỳ Phong vậy, và đây cũng là đang thách thức tên gián điệp phía sau những kẻ nào đó! “Tôn Diệu Uy, anh con mẹ nó đừng hòng lừa gạt tôi nhá! Tiếng tăm của tên Trân Bình này có phải đã được truyền đến Sở Châu của chúng tôi rồi không?”
Sắc mặt Đỗ Kỳ Phong trở nên lạnh lùng, gã ta nhíu lông mày mang theo sự căm thù sâu sắc.
Đâu ai có thể đoán trước được điều gì, tên Tôn Diệu Uy này lại cười hì hì, nói: “Chủ tịch Kỳ Phong, chuyện này chỉ sợ là anh không hiểu rõ rồi, người ta đã hứa rằng sẽ cho tôi báo đáp hậu hĩnh, nhưng không phải là vấn đề bốn tiếng đồng hồ kia của anh đâu.
Hơn nữa, người ta còn có tai mắt ẩn nấp khắp nơi, chúng ta không thể biết chính xác được chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi chỉ có thể cho Chủ tịch Kỳ Phong một lời khuyên thôi, anh đừng tự cho rằng bản thân mình là tài giỏi hơn người mà coi thường người khác, người tên Trần Bình này, rất có thể chính là sát tinh trong số phận của Chủ tịch Kỳ Phong đó.”
Khi nghe thấy những câu nói này, Đỗ Kỳ Phong cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà bây giờ gã ta lại không thể nghiêm khắc quá mức với Tôn Diệu Uy được, chỉ có thể tiếp lời ông ta: “Được thôi, cho dù cậu ta có bản lĩnh lớn cỡ nào, nhưng mà bây giờ tôi đang ở Sở Châu.
Đừng nhìn vào mặt thầy tu mà hãy nhìn vào mặt Phật Tổ đi, Tôn Diệu Uy nhà anh thật sự muốn làm chuyện tổn hại đến quyền lợi của bản thân sao? Anh cũng đừng quên rằng, tôi
——————-