Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 547: Chương 547: Tôi sẽ bắt anh quỳ xuống!






Bang! Giờ phút này Thái Vận đi tới, tiếp theo chính là tát một cái tát ở trêи mặt Giang Linh, đem Giang Linh trực tiếp đánh ngã ngôi trên mặt đất.

Rồi sau đó, anh ta phẫn nộ hướng Giang Linh quát: “Con mẹ mày! Ông đây nói nhiều chính là nhiều! Mày mượn đã được bao lâu rồi, ở nơi này lăn lộn chẳng lẽ không cần tiền sao? Vậy thì tốt nhất ông đây đem đi từ thiện cho xong!”

Giang Uyển vội vàng chạy tới, đem Giang Linh kéo tới, rất là phẫn nộ trừng mắt nhìn Thái Vận, nói: “tổng giám đốc Thái, anh sao lại có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ!”

Giang Linh khóc lóc sướt mướt tránh ở phía sau Giang Uyển, nói: “Chị, em thật sự không có mượn nhiều như vậy tiên, không có, bọn họ gạt em, bọn họ đây là làm tiên gian!”

Giang Uyển gật gật đầu, đối Giang Linh an ủi nói: “Yên tâm đi, có chị ở đây, không có việc gì.”

Thái Vận nhìn một màn cảm động này, vô tình cười lạnh nói: “Tổng giám đốc Giang, đúng là chị em tình thâm, cũng thật cảm động.

Chính là, em cô thiếu tôi sao nhiêu tiên như vậy, cái này lại có hợp đồng rõ ràng, rồi còn có cả lãi nữa.”

Ánh mắt Thái Vận lưu luyến ở trêи người Giang Uyển cùng Giang Linh.

Đúng là một đôi chị em như hoa, thật là quốc sắc thiên hương.

Đặc biệt là Giang Uyển, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại có thể có người chồng là tên vô dụng, thật là phí phạm của trời! Nhìn lại Giang Linh, cô gái nhỏ này, thanh xuân xinh đẹp.

Mới là học sinh thôi mà lại có thể, phát ɖu͙ƈ tốt như vậy.

“Tổng giám đốc Thái, em gái tôi nói, con bé chỉ mượn năm mươi triệu, dù tính cả tiên lãi, cũng sẽ không đến năm trăm triệu! Anh đây là làm tiền! Là phạm pháp!”

Giang Uyển lạnh giọng quát lớn nói.

Ha hả.

Thái Vận cười lạnh một tiếng, ba một cái, một cái tát đột nhiên rơi trêи mặt Giang Uyển, nói: “Phạm pháp? Ai dám nói tôi phạm pháp đây! Nơi này giấy trắng mực đen, năm trăm triệu chính là năm trăm triệu, dù cô có tính đi tìm người, cũng vẫn chỉ có thể mà thôi!”

“Tổng giám đốc Giang, không sợ nói thật cho cô biết, hôm nay, nếu mấy người không lấy ra năm trăm triệu, cũng đừng đi, tất cả ở lại phục vụ tôi đi.”

Khóe mắt Thái Vận phát lạnh, mặt cười đầy ý lạnh cùng sự ɖâʍ dê.

“Anh! Anh muốn làm gì?!”

——————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.