Lâm Tuyết Lam để ly cà phê lên bàn rồi nhìn Trần Bình: “Sao, không chào đón tôi à?”
Trần Bình nhún vai: “Không phải là không chào đón mà là tôi luôn cảm thấy cô không hề đơn giản.
mặc dù giữa tôi và cô có quan hệ huyết thống nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn nên ít gặp nhau thì tốt hơn.”
Lâm Tuyết Lam không phủ nhận mà nói thẳng: “Cảm giác của anh không sai, tôi cũng không phải một người phụ nữ khiến người khác bớt lo.
Sinh ra ở một dòng họ như thế nên từ nhỏ tôi đã học xong sự ích kỷ, cũng học xong rất nhiêu mánh khóe.
Mọi người gặp tôi đều nói tôi là một người đẹp rắn rết, nhưng tôi lại cảm thấy tôi chỉ là một con cừu non chờ bị thịt mà thôi.”
Trần Bình cười rồi nói: ‘Uổng cho cô nghĩ ra được so sánh mình với cừu non đấy.
Từ nhỏ tôi đã biết Lâm Tuyết Lam cô như thế nào rồi, không cần phải vòng vo như thế.
Nói thẳng ra đi, tôi xem tâm trạng như thế nào rồi quyết định.”
Lâm Tuyết Lam, theo tình báo thì đây là người có tư cách kế thừa nhà họ Lâm ở Hương Giang nhất, mà lại còn là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ lớn lên ở nơi lục đục hỗn loạn như thế lại có thể nổi dậy thì có thể thấy được tâm kế và thủ đoạn của cô ta như thế nào rồi.
Cho dù họ có quan hệ thân thích nhưng Trần Bình vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Dù sao thì phụ nữ đều là hoa hông có gai.
Lâm Tuyết Lam nở một nụ cười xinh đẹp, từ túi xách Gucci lấy ra một tấm thẻ màu đen, bọc viền vàng, ở mặt trước viết hai chữ Cửu châu, mặt sau là một số biểu tượng của cơ cấu.
Trần Bình không hiểu, anh nhíu mày: “Ý gì đây?”
Lâm Tuyết Lam nói: “Tổng cục Cửu châu để người ta đưa tới, thẻ ra vào Tổng cục Cửu châu, nếu như anh đã đạt thành hiệp nghị với tôi thì thẻ này tất nhiên là của anh.”
Trần Bình nghĩ ngợi rồi cầm lấy tấm thẻ kia.
——————-