Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 45: Chương 45: Tổng giám đốc trần thật ngầu!




Nên nghe hay không? Trần Bình hoảng hốt, lập tức gọi Tô Tình bên cạnh nói chuyện, nhanh chóng kể đầu đuôi mọi chuyện, nói: “Nói cho qua chuyện.”

Tô Tình gật đầu, làm động tác ok, bắt máy một cách tri thức nho nhã: “Xin chào, ai vậy?”

Giang Uyển ở đầu dây bên kia, sững lại, cô không ngờ đối phương bên kia lại là phụ nữ.

Hơn nữa, giọng nói lại rất êm tai.

Thế nhưng, đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng, không phải là anh ấy.

Là mình đã nghĩ nhiều rồi sao? Ha ha, cũng đúng! Trần Bình là người như thế nào, mình còn không rõ hay sao.

Vậy mà lại hoang tưởng một cách nực cười như vậy.

“Xin chào, tổng giám đốc Trần, tôi là Giang Uyển, có lẽ cô không biết tôi, thế nhưng hôm đó ở câu lạc bộ Tinh Duyệt, may mà có tổng giám đốc Trần, tôi mới có thể bình an vô sự..”

Giang Uyển đã chuẩn bị sẵn sàng lời cảm ơn.

“Ồ, không có gì, việc cỏn con mà thôi.

Chúng ta đều là phụ nữ, điều tôi ghét nhất chính là đàn ông làm chuyện bẩn thỉu như là cưỡng hϊế͙p͙ phụ nữ.”

Tô Tình đáp, nói rất là nhập tâm.

Vừa nói, cô còn nhìn với Trần Bình đang đứng bên cạnh giơ ngón tay cái với mình.

Tên này, tại sao phải giấu vợ mình? “À, tổng giám đốc Trần, cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn một bữa.”

Giang Uyển hỏi dò, rồi lại vội vàng giải thích: “Cô yên tâm, chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn cô thôi.”

Tô Tình không trả lời ngay mà nhìn sang Trần Bình, bờ môi đỏ khẽ mấp máy, thầm thì nói: “Cô ấy nói, muốn mời anh ăn cơm, có đồng ý không?”

Trần Bình lập tức lắc đầu.

Tô Tình liền cười vui vẻ theo rồi đáp: “Được, gần đây tôi khá bận, đợi khi nào tôi rảnh tôi sẽ liên hệ với cô.”

Thực ra Tô Tình không hề suy nghĩ sâu xa.

Cô tưởng rằng Trần Bình và Giang Uyển đã cãi nhau, đang thời gian chiến tranh lạnh.

Cho nên cô muốn giảng hòa giúp.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!”

Trông Giang Uyển rất vui mừng.

“Ừm, tôi còn có việc, cúp máy trước đây!”

Tô Tình nói xong liền nhanh chóng cúp máy, nghiêng đầu cười vui vẻ với Trần Bình: “Thấy tôi xử lý thế nào?”

Lúc đó, Trần Bình như sụp đổ, Tô Tình thật tùy tiện.

Thế nhưng anh cũng không thể trách Tô Tình, chỉ có thể bất lực lắc đầu thở dài một hơi: “Thôi, cứ như vậy đã.

Có điều lần sau cô đừng thay tôi tự ý quyết định như vậy, thân phận của tôi vẫn chưa thể tiết lộ với bên ngoài, bao gồm cả Giang Uyển.”

Tô Tình ngây ra, bổng chốc cảm thẩy hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Tổng giám đốc Trần, tôi..

tôi chỉ là tôi tưởng rằng anh và cô Giang đã cải nhau, tôi..”

Thấy bộ dạng oan ức của Tô Tình, đôi mắt ngấn lệ.

Trần Bình cũng không trách móc nổi, cười nói: “Được rồi được rồi, lần sau đừng như vậy nữa.”

Sau đó, bọn họ mới qua người bước vào khách sạn Khải Hoàn Môn.

Tối nay, Trần Bình quyết định mời nhân viên của cả công ty ăn cơm, coi như là khao một bữa.

Mọi người đều đã đến đông đủ, Trần Bình cạn ly trước để tỏ lòng kính trọng.

Mọi người đều luôn cảm thấy rất tò mò về việc Trần Bình bỗng trở nên giàu có.

“Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tôi thực sự chỉ là một người bình thường, còn về chuyện tiền nong, đều là của bố tôi để lại cho tôi, ngoài chuyện bây giờ đã trở nên giàu có ra, tôi vẫn là Trần Bình của ngày trước, mọi người vẫn là anh em của tôi.”

Trần Bình cười đáp.

“Anh Bình, anh nói là, đã trở nên giàu có, sau đó liền chi ra hơn 30 tỷ để mua lại công ty chúng ta, tôi chưa từng thấy anh chịu chi như vậy.”

“Đúng đấy, có điều nói thật ra thì, anh Bình anh thực sự rất biết cách che đậy đấy, anh có phải là con nhà giàu luôn giấu kín thân phận trong tiểu thuyết mà người ta viết không.”

Những người đồng nghiệp thân thiết vừa cười vừa nói, trong lời nói có thêm rất nhiều câu nịnh bợ.

Không còn cách nào khác, một khi đã phất lên thì sẽ có rất nhiều người cố gắng lấy lòng mình.

Tuy trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy bực dọc, tên nghèo kiết xác như Trần Bình còn có thể giàu có như vậy, tại sao họ lại không thể? Thế nhưng, sự thực chính là như vậy.

Bây giờ ngoài nịnh bợ ra, bọn họ thực sự không còn cách nào khác.

Ngày trước, Trần Bình không có tiền, bọn họ đều nói chuyện rất thoải mái, nhưng bây giờ đã khác, đã thêm chút kính trọng và nịnh bợ.

Trần Bình đương nhiên nhận ra điều đó, nghiêm mặt nói: “Được rồi, các anh đừng tâng bốc tôi nữa.

Tôi thế nào mọi người còn không biết sao? Ngoài Dương Vỹ ngày trước luôn có hiềm khích với tôi ra, mọi người đều đối xử với tôi rất tốt, tôi đều đã ghi nhớ trong lòng, không có liên quan gì tới việc có tiền hay không.

Chỉ một câu thôi, Trần Bình tôi có được ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không quên các anh em, tôi sẽ không bao giờ bạc đãi mọi người.”

“Hôm nay, ngoài mời mọi người bữa cơm này, còn tặng cho mọi người một món quà nho nhỏ.”

Trần Bình ra hiệu bằng ngón tay.

Ngay sau đó, mười nữ nhân viên phục vụ cao gầy mặc sườn xám xẻ tà nối đuôi nhau bước vào căn phòng.

Trong tay bọn họ đều bê chiếc hộp BMW tinh xảo.

Chiếc hộp được mở ra, từng chiếc chìa khóa xe BMW hiện lên trước mắt mọi người.

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ra! “Vãi thật! Đây là gì vậy? Chìa khóa xe..

BMW? Ở đây phải có đến 100 chiếc nhỉ? Trần Bình, anh làm gì vậy? Không phải là đổi nghề đi đánh chìa khóa đấy chứ?”

Trong ấn tượng của bọn họ, cho dù Trần Bình có đại gia đến mấy, cũng không mua tận một trăm chiếc BMW đâu nhỉ.

Cho dù bây giờ Trần Bình đã chi ra hơn 30 tỷ để mua công ty, trở thành tổng giám đốc mới.

Vậy cũng không đến mức đó chứ.

Thế nhưng, đột nhiên! Trong đám người có người bỗng lấy hơi, hét lên: “Trời đất! Các anh đã quên là vừa rồi lúc chúng ta bước vào cửa đã nhìn thấy những chiếc xe mô tô BMW dừng ở bãi đỗ xe sao?”

Giây phút này, tất cả mọi người đều sững sờ! Đúng vậy! Có một trăm chiếc xe mô tô BMW dừng ở bãi đỗ xe.

Bọn họ vừa rồi vẫn còn bàn tán sôi nổi, chắc là đại gia nào đó đang mở tiệc xe mô tô.

Lẽ nào, những chiếc xe phía dưới, tất cả đều là Trần Bình mua ư? Điều, điều này quả thực là khó có thể tưởng tượng nổi! “Các anh không nhìn nhầm đâu, một trăm chiếc xe mô tô bên dưới, tất cả đều là tôi mua đó.”

Trần Bình gật đầu bình thản nở nụ cười.

Hả! Tất cả mọi người đều sững sờ! “Anh Bình, anh nói nghiêm túc sao?”

Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.

“Những thứ này có đáng gì đâu, tặng cho các anh chút quà thôi, hơn nữa, chúng ta giao đồ ăn, không phải cần tốc độ sao? Bây giờ có những chiếc xe này, chắc chắn là sẽ nhanh như chớp!”

Trần Bình nói.

Không ít người tròn mắt, nhìn nhau, không dám tin.

“Anh Bình, anh bảo là, sau này chúng tôi sẽ lái những chiếc xe mô tô này đi giao đồ ăn ư?”

Có người run rẩy hỏi.

“Đương nhiên.”

Trần Bình đáp.

“Sau này công ty chúng ta sẽ phải cung cấp dịch vụ một cách ngầu nhất so với những công ty cùng ngành, nhất định phải nâng cao hiệu suất, mục tiêu của tôi rất cao xa, đó là trở thành công ty gia đồ ăn hàng đầu của Thành phố Thượng Giang, sau đó tiến quân ra toàn quốc! Tô Tình, có niềm tin không?”

Tô Tình ngây ra, vội đứng dậy gật đầu một cách trịnh trọng: “Tổng giám đốc Trần, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Mọi người cũng nâng ly, hứa hẹn, nhất định sẽ làm việc thật tốt, nỗ lực phấn đấu.

“Anh, thức ăn của các anh..”

Trước đó nhân viên phục vụ của nhà hàng đã bước vào, vốn dĩ định hỏi Trần Bình vấn đề về thức ăn, thế nhưng ánh mắt của cô ta cũng chú ý tới những chiếc chìa khóa trêи bàn, liền kinh ngạc đến mức không biết nên nói gì.

“Bây giờ có thể mang lên được rồi, đúng rồi, Lafite 82 năm mà tôi nói trước đó, mang thêm hai thùng nữa tới đây, còn cả loại Mao Đài ngon nhất, mỗi bàn 3 chai.”

“Vâng, thưa anh.”

Sau đó lúc rời khỏi, đôi mắt của nhân viên phục vụ vẫn nhìn lên mặt bàn.

Không trách được, bởi vì khung cảnh ấy, quả thực là quá kinh ngạc.

Thức ăn đều đã được bê lên mỗi chiếc bàn lớn, đều là tổ yến vây cá, gan ngỗng Pháp, nấm cục đen, tinh hoàn cá heo, những thứ này khiến những đồng nghiệp trong công ty lại cảm thấy kinh ngạc thêm một lần nữa, những món này quá xa xỉ, cho dù là Tô Tình, cũng chưa từng tham dự buổi tiệc nào xa hoa như vậy.

“Thế này đi, hôm nay uống rượu, mọi người cứ tự nhiên, ly rượu đầu tiên, kính chúc duyên phận, bởi vì hôm nay mọi người đều có thể cùng nhau tụ họp lại.”

Nói xong, Trần Bình liền nâng tay, uống cạn.

Tửu lượng của Trần Bình không tốt lắm, nhưng cũng không quá kém, nửa này nửa kia.

Chủ yếu là thân phận bây giờ của anh, quá cao sang, khiến người khác đều ngưỡng mộ.

Thế nhưng cho dù thân phận như vậy, Trần Bình cũng không ra vẻ.

Có điều, để bày tỏ lòng cảm kϊƈɦ với Trần Bình, mỗi người đều lần lượt nâng ly, đến chúc rượu anh.

Thấy vậy, Trần Bình biết hôm nay không thể nào tránh được, nên chỉ nhấp hai ngụm.

Lúc thanh toán, nhân viên phục vụ cầm hóa đơn hơn 3 tỷ tới.

Trần Bình lại không buồn chớp mắt mà quẹt thẻ thanh toán luôn.

Ăn xong bữa, Trần Bình bảo Tô Tình sắp xếp, tìm người lái thuê xe tới công ty, mỗi người đều được 700 nghìn tiền bo.

Đứng dậy, Trần Bình vừa cười vừa nói: “Tăng tiếp theo chúng ta tiếp tục đi uống! Đến Mix bar uống tiếp!”

“Anh Bình thật hào phóng!”

“Tổng giám đốc Trần thật chịu chơi!”

“Tôi đã muốn đến Mix bar từ lâu rồi, thế nhưng vẫn không có tiền, mấy cô gái ở đó đều rất xinh đẹp!”

Nhân viên phục vụ trong lòng đã nghe thấy, vẻ mặt ngưỡng mộ, ở đâu có tổng giám đốc tốt như vậy, hãy mang lố tới đây cho tôi.

“Tổng giám đốc Trần, anh có cần đi về trước để trông Mễ Lạp không?”

Thấy Trần Bình đứng dậy dáng vẻ có chút lảo đảo, Tô Tình hơi lo lắng nói.

“Không sao, dù sao thì hôm nay uống xong cũng sẽ cho mọi người nghỉ hai ngày, nghỉ có hưởng lương.”

Trần Bình chỉ mạnh tay.

Giàu quá đi mất! Nghỉ có hưởng lương! Khoản tiền này được cơn gió lớn thổi tới sao? Thật xin lỗi, quả thực là được gió lớn thổi tới.

Trận chiến bên này kết thúc, đám Trần Bình bắt đầu di chuyển trận địa.

Thế nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy một tiếng gọi có chút nghi hoặc và bỡn cợt.

“Trần Bình?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.