“Ông xã…ông xã!”
Giang Uyển nhìn Trần Bình đang quỳ dưới mảnh chai bia, nước mắt cô không ngừng chảy xuống! Vào lúc này, Giang Uyển nhận ra rằng tình yêu của Trần Bình dành cho mình quá mãnh liệt.
“Mau đứng dậy đi, em không muốn anh quỳ, không muốn!”
Giang Uyển gào thét, nhưng Chu Mậu trực tiếp tát mạnh vào mặt cô, quát: “Câm mồm!”
Trần Bình đã quỳ xuống, hai tay nắm chặt, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chăm chằm Chu Mậu trêи tâng hai, hét lớn: “Không được đánh vợ tôi”
Chu Mậu cười lớn, từ trêи cao nhìn Trân Bình đang quỳ dưới đất, cảm thấy rất sảng kɧօáϊ nói: “Cậu Trần à cậu Trần, không phải cậu oai phong lắm sao? Như thế nào mà bây giờ giống như một con chó quỳ dưới chân tôi vậy?”
Tiếng cười nhạo báng vang lên khắp bên ngoài biệt thự.
Ông Bạch đứng phía sau Trần Bình, hai nắm đấm siết chặt lại, nhìn chằm chằm Chu Mậu, và hét lên: “Chu Mậu, tôi thê với trời là tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Chu Mậu cũng không thèm đôi co với ông Bạch, chỉ nói: “Ông Bạch, ông phải xem ông đang ở cùng với ai chứ? Không phải là đô bỏ đi nói quỳ thì phải quỳ sao? Ông còn muốn đi theo hả? Không bằng chúng ta hợp tác chiếm toàn bộ Thượng Hải, thế nào?”
Chu Mậu chỉ thuận miệng nói.
Ông Bạch trực tiếp hét lên: “Nằm mơi”
Cùng lúc đó, Trần Bình quỳ gối trong những mảnh vỡ, từng bước quỳ lết tới.
Đầu gối bị mảnh vỡ đâm thủng lại bị côn ngấm vào máu thịt, cảm giác đau đớn này không thể diễn tả được! Phía sau anh, đã có hai hàng máu dài dưới đất!
——————-