“Người đến từ nơi này cũng có cách ăn mặc khác biệt giống như mấy người, hơn nữa cũng có được thực lực cường đại, tôi thấy những đan dược và vũ khí kia căn bản không giống như thứ mà người trên khối đại lục này có thể chế tạo ra."
Hám Thừa Phong không nhịn được bật cười, tất cả những điều này chẳng qua đều chỉ là suy đoán của ông ta mà thôi.
“Ông nói qua chỗ kia cho tôi biết một chút, trái lại tôi thật sự muốn đến đó mỡ mang kiến thức, rốt cuộc đó là hòn đảo như thế nào”
Những lời này của Trần Bình cũng xem như là cho đối phương một lời giải thích thỏa đáng.
Anh cũng không nói rốt cuộc mình đến từ nơi nào, chỉ là anh phủ nhận bản thân mình đến từ hòn đảo thần bí kia.
Nghe được những lời này, tâm sự của Hám Thừa Phong cũng nặng nề, ông ta đang nghĩ xem rốt cuộc đối phương là hạng người gì.
Trần Bình và mình trò chuyện với nhau rất vui, nhìn qua cũng không phải kẻ lừa đào.
Chỉ là nơi mà đối phương sống nhất định thần bí, hiện tại không tiện nói ra lắm mà thôi.
Mỗi người đều có bí mật riêng thuộc về mình, ông ta tin tường những bí mật này hoặc nhiều hoặc ít đều không nói ra được.
Nếu như đối phương đã không sẵn lòng nói nhiều, ông ta cũng không cần thiết truy hỏi đến cùng.
Ông ta nhanh chóng nói cho Trần Bình biết vị trí của hòn đảo kia, tâm tư của Trần Bình cũng bay xa.
“Cửa hàng này sẽ tạm thời đóng cửa mấy ngày, chúng ta qua đó xem thử“ Trần Bình cười híp mắt nói.
Tình huống của đất tổ cũng không tính là tốt, thậm chí Trần Bình còn có thề cảm giác được không gian chồng chất.
Có lẽ không bao lâu nữa đất tổ sẽ hoàn toàn bị dung hợp.
Chẳng qua đây đều là phỏng đoán của Trần Bình, đối với sự thay đổi của đất tổ, anh cơ bản không thể thay đồi được gì.
Mặc dù ở đất tổ có nhiều người vô tội, nhưng cũng có rất nhiều kẻ thù của anh.
Về phần nơi đó rốt cuộc sẽ biến thành dáng vẻ gì, anh cũng không muốn lẫn vào trong đó, anh chỉ muốn đề người nhà và bạn bè của mình bình an vô sự mà thôi.
Trần Bình không phải một thánh nhân, anh cũng không có suy nghĩ cứu vớt thế giới gì đó.
Anh chỉ muốn dùng năng lực của mình mỡ ra một không gian sinh tồn thích hợp cho người nhà của mình.
Đề nghị của Trần Bình khiến cho đông đảo mọi người đều lộ ra ánh mắt nghỉ hoặc.
Hám Thiên Lăng là một người thanh niên còn nhỏ tuổi, đương nhiên có chút to gan.
Trong khi các bậc cha chú khác còn chưa nói chuyện, Hám Thiên Lăng đã lên tiếng.
“Thưa anh, tiếp theo đó, trong khoảng thời gian tới đây anh không mở cửa buôn bán, ý là...
Muốn đến hòn đảo đó dò xét một lượt?”
Hám Thiên Lăng vừa mới nói ra những lời này đã bị cha mình đánh một cái.
Thằng nhóc này nói chuyện thật đúng là không có đầu óc, Lấy thân phận và địa vị của người ta muốn đi chỗ nào căn bản không cần giải thích với bọn họ.
Hơn nữa tuy mọi người trò chuyện với nhau thật vui, xem như quan hệ bạn bè, nhưng cũng không thể mạo muội hỏi những vấn đề như thế này được.
Sau khi Hám Thiên Lăng bị một trấn đánh, trong nháy mắt đã hiều ra được hành động của mình có chút không được thỏa đáng, vì thế lúng túng lè lưỡi, cũng không biết nên nói gì.
Trái lại Trần Bình không quá chú ý, Hám Thiên Lăng nhìn rất thông minh, cảm giác giống như con của mình vậy, Đối phương hôn mê lâu như thế, tâm trí vẫn còn rất đơn thuần, điểm này khiến Trần Bình rất thích.
“Thật sự xin lỗi, con trai của tôi, thằng bé hôn mê quá lâu, cho nên đối với rất nhiều quy củ còn chưa hiểu rõ."
Hám Thừa Phong có chút lúng túng nói câu xin lỗi, cũng không biết rốt cuộc mình nên nói gì mới khiến cho Trần Bình vui.
Trái lại Trần Bình không để chuyện này trong lòng.
Anh thấy chuyện đó cũng không vấn đề gì.
- ------------------