Trần Bình bất đắc dĩ cười, nhún vai.
Đỗ Miêu cũng lắc đầu, khóe miệng giương lên nụ cười yếu ớt.
Sở Vi Vi thì ngược lại, lúc này cười nghiêng ngả, cười nửa ngày mới chịu thôi.
Sau đó, cô ta lén tới gân Trần Bình, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: “Anh Trân Bình, anh xãu thật đấy…”
Trần Bình nghe được thì giật mình, quay đầu liếc Sở Vi Vi một cái: “Tôi có vợ rồi, đừng áp sát như thế, dễ gây hiểu lầm.”
Sở Vi Vi lườm anh một cái, thâm nói: “Đúng là tên đàn ông không biết tình thú, không quan tâm tới anh nữa! Anh cứ ôm cái vầng trăng sáng nhà anh cả đời đi!”
Trần Bình âm thầm lắc đầu, sau đó ánh mắt lại nhìn vẽ phía Louis hai mươi sáu.
Tên kia đúng là kiêu ngạo.
Khi Steven vừa nói mình là kẻ ɭϊếʍ cẩu, còn đang dương dương tự đắc thì Đỗ Miêu nói một câu: “Steven, nếu anh muốn theo đuổi Alice thì ở trước mặt mọi người, nói mình là kẻ ɭϊếʍ cẩu, dũng cảm bày tỏ tình yêu của mình với Alicet Người phương Tây các người, không phải tôn trọng tình yêu tự do, còn vì yêu là hiến thân sao? Tôi tin tưởng anh, Stevenl”
Steven nghe xong, nghiêng đầu, hai mắt mở to nhìn Đỗ Miêu: “Vì sao?”
Đỗ Miêu giải thích: “Anh nghĩ xem, anh biểu đạt tình yêu thương với Alice trước mặt nhiều người như vậy, đây là dũng cảm, đây mới là mẫu đàn ông chuẩn trong mắt phụ nữ phương tây các người.
Tôi nghĩ Alice nhất định sẽ động lòng.’ Steven ngẫm nghĩ một lát.
Trần Bình quay đầu, liếc nhìn Đỗ Miêu một cái, ra hiệu hắn đừng làm loạn.
Anh vừa đi nói với Steven, Đỗ Miêu đang chăm khăm anh ta thì Steven lại như trong bóng đêm thấy được ánh rạng đông, vẻ mặt kϊƈɦ động nói: “Cậu Đỗ, anh nói rất đúng, tôi phải dũng cảm! Tôi muốn vì yêu mà hiến dâng cuộc đời!”
——————-