Trần Bình đi theo cô gái đón khách tới bên trong Tụ Thạch Các.
Đây là một nơi khu vườn tao nhã, được trang trí rất đơn giản và mang đầy hơi thở của sự trí thức.
Đưa mắt nhìn qua, chính là một hồ sen nhỏ, một đình nghỉ chân nhỏ, và có không ít đồ gốm sứ Thanh Hoa.
Trong đình các nhỏ, Mạnh Ngọc Thành đang chơi cờ, đứng phía sau ông là một vệ sĩ.
Vệ sĩ này thoạt nhìn rất không đơn giản, ánh mắt sắc bén, trêи người cũng ẩn chứa khí tức lạnh lùng và nghiêm nghị.
Trần Bình tiến vào trong đình các nhỏ, hơi khom người rồi nói: “Vãn bối Trần Bình, chào Mạnh Long Vương.”
Mạnh Ngọc Thành cười một tiếng, vẫy tay đáp: “Không cần đa lễ, ở nơi này chúng ta chính là bạn bè của nhau.”
Trần Bình ngồi xuống, nhìn ván cờ trên mặt bàn với vẻ rất kỳ quái, hình như là một ván cờ chết.
“Cậu cũng biết chơi cờ sao?”
Mạnh Ngọc Thành thấy anh nhìn ván cờ, lên tiếng hỏi.
Trần Bình cười, lắc đầu đáp: “Hiếu một chút thôi, lúc trước từng chơi với cha tôi.”
Mạnh Ngọc Thành cười, nói: “Vậy thật tốt, chơi ván này với tôi đi.”
Trần Bình cũng không từ chối, hai người bắt đầu đánh cờ.
“Hôm nay tới tìm tôi là muốn hỏi gì đây?”
Mạnh Ngọc Thành vừa hạ cờ, vừa hỏi.
Trần Bình đáp: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi Mạnh Long Vương một chút tin tức có liên quan đến hắc thạch kia mà thôi.”
Mạnh Ngọc Thành gật đầu, rồi nói: “Hắc thạch cũng không phải là ngọc bích, người bình thường sẽ không dùng đến, mà cũng không có cách nào để sử dụng.
Hắc thạch này tương tự với nguyên liệu của Sinh Mệnh Nguyên Dịch, đều là một loại vật chất có năng lượng đặc thù.
Mà chỉ có loại tổ chức đặc biệt mới có thể phát hiện ra được loại đá này.
Ví
——————-