Sau lưng Tất Khang có người đầu tư? Dương Quế Lan sửng sốt, thầm nghĩ trong bụng, lời nói của Trân Bình có ý gì? Chẳng lẽ, người đầu tư sau lưng Tất Khang và cậu ta có liên quan với nhau? “Cậu, cậu có ý gì, có gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo.”
Dương Quế Lan nói, ánh mắt hơi nghi ngờ, nhìn tới nhìn lui trên người Trần Bình.
Trần Bình cười ha ha, nói: “Vốn của tập đoàn đầu tư Đạo Mễ Thiên Sứ, con đã chuyển toàn bộ vào tài khoản dưới tên Tất Khang, một khi Tất Khang gặp bất kỳ tổn thất lớn nào về tài chính, thì số tiên đó sẽ lập tức được đầu tư vào.
Nếu mẹ đã muốn điều tra con, tại sao lại không bảo người khác làm? Thật là đáng tiếc, nói không chừng, mẹ còn có thể tra thêm cái gì đó.”
Trân Bình không thể không nói, làm người mà đối đãi với Dương Quế Lan như vậy là đủ lắm rồi.
Bà ta tự tra, còn không phải là vì tiền.
Dương Quế Lan nghe Trân Bình nói như vậy, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp.
Tiền của tập đoàn đầu tư Đạo Mễ Thiên Sứ, thay đổi vị trí rồi sao? Tất cả còn đứng tên Tất Khang.
Trần Bình này sẽ không phải là lừa mình đấy chứ.
Đúng, chắc chắn là như vậy! “Ha ha, Trần Bình, cậu không cần nói dối không chớp mắt như vậy, cậu muốn lừa tôi mà thôi.
Vốn dĩ cậu làm gì có nhiều tiên, có cũng bị cậu đem trả nợ hết rồi.
Tập đoàn Trần thị phá sản, cậu bồi thường không ít tiền nhỉ? Thảo nào mẹ hai của cậu nóng lòng muốn tranh giành tài sản này với cậu, còn muốn nhân cơ hội trước khi phá sản vơ vét một được một số tiền.”
Dương Quế Lan cười một cách giêu cợt, độc ác, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Đến lúc nước này rồi, Trần Bình còn muốn lừa mình.
——————-