Hơn nữa cậu chủ này còn là người thừa kế của nhà họ Lưu, cho nân thực lực mà anh ta sở hữu tuyệt đối không thể khinh thường.
Dương Quế Lan cũng phải tốn rất nhiều công sức mới lôi kéo được quan hệ với đối phương.
Nếu không phải vì con gái lớn lên xinh đẹp, thì có khả năng người này chắc chắn sẽ không liếc mắt nhìn con gái một cái nào.
Ngay khi bà ta đang hoang mang sốt ruột, thì tiếng chuông cửa biệt thự đột nhiên vang lên.
Mọi người đều hơi nghỉ ngờ, bọn họ cũng tò mò, rốt cuộc là ai đột nhiên tới thăm.
Sắc mặt của Dương Quế Lan thay đổi liên tục, trong nháy mắt gương mặt của bà ta như bị cửa kẹp, vô cùng xanh lét.
Sư Chấn Thiên đi tới phía trước mở cửa với vẻ mặt nghỉ ngờ, không biết là ai đột nhiên tới thăm.
Vừa mở cửa ra, anh ta đã nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ tự luyến, ôm một bó hồng đứng ở ngoài cửa.
Sư Chấn Thiên nhíu mày, cũng không có ý định cho đối phương tiến vào.
Người đàn ông này thoạt nhìn còn có hơi quen mắt.
Sư Chấn Thiên thân là người chìm đắm trong internet suốt thời gian dài, nên anh ta vẫn cảm thấy mình đã nhìn thấy đối phương ở đâu đó rồi.
Tuy nói người tới đều là khách, nhưng anh ta cũng không cho rằng như vậy.
Đổi phương ôm một bó hồng, chứng tỏ là tới tìm con gái.
Mà con gái trong biệt thự này có bao nhiêu người độc thân, có bao nhiêu người sẽ để ý đến người đàn ông này? Sư Chấn Thiên biết rất rõ.
“Cậu là ai?”
Anh ta cũng không do dự mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi một câu.
Nghe thấy lời nói của anh ta, trên gương mặt của Lưu Hoàng Trạch lộ ra vẻ nghỉ ngờ.
Chuyện này hoàn toàn khác hẳn với cảnh tượng trong suy nghĩ của mình.
Vốn dĩ Lưu Hoàng Trạch cho rằng Dương Quế Lan sẽ tới mờ cửa.
Đến lúc đó, anh ta sẽ dùng hình tượng phú hào đẹp trai bức người, nhất định có thể khiến đối phương thét chói tai.
Nhưng không ngỡ người đi tới mở cửa, lại là một người đàn ông cao lớn thô kệch.
Dương Quế Lan nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà vỗ trán, rồi nhanh chóng chạy tới.
“Cậu Lưu, thật ngại quá, tôi có hơi chậm trễ!" Dương Quế Lan nhanh chóng mở miệng giải thích, rồi vội vàng kéo anh ta sang một bên.
“Người này là một vệ sĩ mới mà chúng tôi thuê tới, chuyên phụ trách trông coi cửa lớn, con người rất tốt, chỉ có đầu óc không được ổn cho lắm”
Bà ta thật sự không biết nên giải thích về Sư Chấn Thiên như thế nào.
Bộ dáng của người này cao lớn thô kệch, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất đáng sợ.
Nghe được lời này, Lưu Hoàng Trạch không nhịn được mà gật đầu, anh ta cũng cảm thấy người đàn ông này thoạt nhìn đầu óc không được tốt cho lắm.
Sư Chấn Thiên đứng ð bên cạnh lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt anh ta trở nên xanh mét.
Ả đàn bà này thật sự cho rằng mình đè thấp giọng thì anh ta không nghe
- ------------------