Trong nháy mắt đó.
Đầu của Trần Bình như muốn nổ tung, anh trơ mắt nhìn chiếc xe tải hạng nặng kia lấy tốc độ ánh sáng mà lao về phía Giang Uyển đang đứng bên đường mỉm cười vẫy tay với anh! Lúc ấy Trần Bình chẳng kịp suy nghĩ gì nữa, anh dùng hết sức mình để đẩy phóng tới Giang Uyến.
Anh cảm nhận được khoảng cách mười mét ngắn ngủi này như một đoạn đường dài không thể nào vượt qua được.
Rất dài, rất dài! Mắt anh đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải hạng nặng đang lao về phía Giang Uyển kia rồi hét lên: “Chạy đi! Chạy…”
Vào lúc đó, dường như Giang Uyển cũng đã chú ý tới chiếc xe tải đang lao về phía mình! Con ngươi của cô to ra, sau đó từ từ quay đầu về phía Trân Bình đang chạy tới mình.
Từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
Có một số người, một số chuyện vĩnh biệt nhau trong những phút giây ngắn ngủi như thế này.
Trần Bình trơ mắt nhìn chiếc xe tải vụt qua trước mặt mình, rôi đụng vào! Nhưng đúng lúc này, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc! Có một chiếc Cadillac phi tới, tông vào chiếc xe tải hạng nặng kia! Oành! Bỗng nhiên có một tiếng đụng vang lên, chân động lòng người! Trước mắt Trần Bình, đầu của chiếc xe tải hạng nặng đó ngã xuống, còn thân xe bởi vì cú va chạm mà chếch sang hướng khác, đâm vào cửa hàng không người bên cạnh! Sau khi chiếc xe Cadillac màu đen đó đụng vào chiếc xe tải hạng nặng thì cả xe bay lên không trung, xoay tròn mấy lần rồi rơi xuống mặt đất, tan thành từng mảnh nhỏ bay ra ngoài mấy chục mét! Mặt đất trở nên hỗn loạn!
——————-