Sắc mặt Hàn Quan trâm xuống, nói: “Dù thế nào đi nữa thì chúng tôi cũng đã tiếp nhận vụ án này, cũng đã nắm được chứng cứ có liên quan, cho nên chỉ xin được hỏi hai câu là được… “Thật ngại quá ngài Hàn, tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này.
Tôi và những người đó có mâu thuẫn.”
Trần Bình trực tiếp cắt ngang lời của Hàn Quan và nói tiếp: “Tuy nhiên, tôi có thể cung cấp cho các anh một số thông tin, một trong số bọn chúng có người tên Vương Quý, là một tên nổi tiếng ở trêи một con phố ở gần quán bar, và một người khác là Đỗ Hạo, người nhà họ Đỗ ở Sở Châu.”
“Um, Tiểu Tôn cô đã ghi lại chưa?”
Hàn Quan quay đầu lại nói với một nữ tuân tra phía sau mình.
Nữ tuần tra mặc quân phục, dáng vẻ hiên ngang, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú, trang điểm đơn giản, đặc biệt là đôi mắt hoa mai và khuôn miệng anh đào, chắc hẳn là nữ thần của rất nhiều người đàn ông.
Tôn Nghiên gật đầu nói: “Anh Hàn, đã ghi chép lại, tôi sẽ thông báo cho những người khác, lập tức tìm kiếm toàn bộ thành phố.”
Hàn Quan gật đầu.
Trần Bình cũng liếc nhìn Tôn Nghiên thêm vài lần nữa, rồi bổ sung thêm: “Tôi nghi ngờ rằng bọn chúng sẽ đi xuyên đêm để trốn đến Sở Châu.
Tôi đề nghị các anh nên tăng cường nhân lực ở các chốt trêи nhiều đường cao tốc khác nhau để chặn và kiểm tra phương tiện qua lại.”
Hàn Quan quay đầu lại, nhíu chặt lông mày, có chút phản cảm với mệnh lệnh của Trần Bình, nhưng anh ta vẫn đáp: “Chuyện này anh yên tâm, chúng tôi tự có sắp xếp.”
Trần Bình cũng không nói gì thêm, mà nhìn Ông Bạch.
Ông Bạch lập tức hiểu ra, liền nhân cơ hội rời khỏi viện, khẩn trương bố trí nhân lực ở tất cả các lối ra vào trêи các đường cao tốc ở Thượng Hải.
Chỉ cần bắt được người, Trần Bình có trăm
——————-