“Không phải anh muốn biết tình huống là thế nào à? Tôi nói ra là được chứ gì.”
“Kiếm Vân Tông là một tông môn cỡ lớn, cực kỳ lợi hại trong Hoàng thành”
“Tôi nghe khẩu âm của anh không giống người bản địa, không biết cũng là bình thường”
“Kiếm Vân Tông là một trong năm môn phái lớn, mặc dù chưa được xếp hạng đầu nhưng cũng đứng hàng ba, hàng bốn”
Sau đó tên lùn nhanh chóng nói những gì mình biết ra.
Nghe xong, Trần Bình cũng cảm thấy có hơi ngạc nhiên.
Không ngờ tên lùn này cũng biết nhiều như vậy.
“Không ngờ Kiếm Vân Tông lại là một tông môn lợi hại như vậy, ban đầu tôi còn tưởng là một thế lực bình thường không có gì đáng nói chứ.”
Trần Bình hờ hững nói, làm như khắc sâu hiểu rõ chuyện này vậy.
Nghe Trần Bình nói thế, tâm trạng tên lùn liền trở nên thay đổi, hóa ra ban đầu Trần Bình đối xử với mình như thể là do không biết.
Đối phương vốn không biết nhiều thứ cho nên đương nhiên không sợ tông môn này.
“Nếu đã biết thì anh cũng đừng có xuống tay với tôi mới phải, anh của tôi là...”
Tên lùn còn muốn khoác lác về thực lực của anh trai mình, một giây sau liền bị Trần Bình đánh cho ngất xỉu.
“Đúng là ồn ào, cũng không nói nói nhiều lời như vậy có ý nghĩa gì.”
Mặc dù đám người này muốn giết mình, nhưng Trần Bình không hề có ý muốn giết họ.
Dù sao đám người này chỉ là đám vô dụng kém hiểu biết, để lại cho họ cái mạng chó cũng không có gì ảnh hưởng cả.
“Đi thôi, không cần so đo với họ“.
Trần Bình yên lặng khoát tay áo, anh cũng không muốn lãng phí thời gian với đám người này, bây giờ họ đã có được báo ứng nên nhận, ai cũng bị Sư Chấn Thiên đánh cho trọng thương.
Đoán chừng vết thương này phải tới nửa tháng may ra mới khôi phục được.
Tên lùn thoi thóp nằm bên cạnh nhìn Trần Bình, không ngờ cuối cùng Trần Bình lại buông tha mình.
Mặc dù trong lòng anh ta sợ gần chết nhưng cũng rõ ràng tất cả đều do Trần Bình.
Nếu không phải Trần Bình muốn cướp con yêu thú này với mình thì anh ta cũng không bị đánh cho thảm thế này. Tất cả đều đo Trần Bình sai.
“Mẹ nó, ông đây nhất định phải báo thù, mày cứ chờ đẩy cho ông”
Tên lùn vô lực gào thét, anh ta chỉ hận không thể chém Trần Bình thành nghìn mảnh.
Có điều anh ta vẫn có chút lúng túng không chế âm lượng mình lại, chỉ sợ Trần Bình nghe thấy mình gầm sẽ quay về bổ thêm cho một dao.
Nếu Trần Bình thật sự muốn làm gì với anh ta, vậy coi như anh ta toi đời.
Mặc dù Trần Bình nghe thấy thật nhưng anh cũng không có để trong lòng.
Một tên chẳng dậy nổi gợn sóng thôi, cho dù có tức thì làm sao? Với cả, vừa hay Trần Bình cũng muốn gặp cái gọi là Kiếm Vân Tông kia, xem xem họ là cái dạng gì.
Anh chỉ sợ đám người này không đến tìm mình gây phiền phức, tốt nhất là gây chuyện nhiều chất cho cuộc sống đỡ nhàm chán.
Đi dạo một vòng trong rừng yêu thú, Trần Bình cũng không phát hiện ra chỗ kỳ quái, khi anh chuẩn bị trở về thì đột nhiên nhìn thấy phía trước có một thứ đồ lấp lánh.
Trần Bình nghi ngờ vươn tay ra, phát hiện thứ này rất phỏng tay.
“Lão đại, thứ đồ chơi này là gì? Sao nhìn đáng sợ thế?”
Sư Chấn Thiên cũng tò mò lên tiếng, trong mắt anh ta, xem ra thứ này rất dọa người.
Nhìn thoáng qua cái thứ long lanh trên đất kia, Trần Bình cũng hơi nghi hoặc.
Dáng vẻ của thứ này không đáng sợ, mà khí thể nó tỏa ra mới đáng sợ.
Mặc dù trong lòng không hiểu nhưng Trần Bình vẫn tóm viên đá sáng lấp lánh này lại.
Mặc dù có chút phỏng tay, nhưng Trần Bình phối hợp với dị hóa trong thể nói, trực tiếp câu nó lên.
Lửa trong thể nội dường như có tác dụng thuần phục rất lớn, Trần Bình nhanh chóng khống chế viên đá kia lại.
“Kỳ lạ, tôi cảm giác viên đá này liên tục phóng ra một chút khí tức không thiện, tựa như muốn nói người sống chờ đụng.
Sư Chấn Thiên có hơi tò mò nhìn Trần Bình một chút, anh ta cũng cảm thấy không rõ ràng lắm.
Nơi này không phải chỉ là một rừng yêu thú bình thường ư? Sao đột nhiên lại xuất hiện thứ đồ khủng bố như vậy?
Viên đá tuy nhỏ mà khí thế thật sự quá mạnh, trong lòng anh ta cũng cảm thấy sợ hãi.
“Đừng lo, để tôi nhìn xem thứ này rốt cuộc là gì.” Trần Bình nghiêm túc vuốt một bên đá, nhưng nửa ngày trời cũng không biết rốt cuộc nó có tác dụng gì.
“Ha ha, Trần Bình, còn cả tên anh trai kia nữa, tôi nhất định sẽ cho các người thấy thế nào là trả thù”
Mặc dù Loan Xuyên Sa bị giam lại, nhưng dã tâm trong lòng lão ta vẫn cực kỳ lớn.
Lão biết rõ, không qua bao lâu nữa, đồ đệ của mình sẽ biết chuyện lão bị bắt cóc, đến lúc đó sẽ cho người tới cứu mình đi.
Chờ đến khi bình an vô sự rời đi thì chính là ngày giỗ của Trần Bình.
Mà lão ta căn bản không nghĩ tới, đồ đệ bảo bối kia của mình bây giờ còn đang ngây ngô không biết làm sao. Tiếu Lâm Thiên căn bản không biết sự phụ mình đi đâu, anh ta chỉ biết không tìm thấy sự phụ nữa.
- ------------------