Lâm Tuyết Lam nghe vậy thì người khẽ run lên, sau đó nói vòng vo: “Giấu anh cái gì, tôi không có.”
Nhìn vào đôi mắt mập mờ của Lâm Tuyết Lam, Trần Bình cười, đẩy Lâm Tuyết Lam ra, bước ra ngoài.
Lâm Tuyết Lam lúc này mới luống cuống, vội vàng đuổi theo, nắm chặt cánh tay Trần Bình, làm nũng nói: “Đừng vội đi mà, dù sao cũng đã đến đây rồi, anh không muốn nhìn thấy người của tổng cục Cửu Châu sao?”
Trần Bình quay đầu lại, nhướng mày, khẽ cười một tiếng: “Lâm Tuyết Lam, cô đang đùa cái gì thì cẩn thận mà suy nghĩ? Cô thật sự cho rằng tôi sẽ giúp cô sao?”
Lâm Tuyết Lam buông cánh tay Trân Bình ra, hai tay vòng trước ngực, bắt chước bộ dáng bình tĩnh của Trân Bình, nói: “Sẽ, bởi vì tôi có một bí mật anh muốn biết.”
Trần Bình cau mày hỏi: “Bí mật gì?”
Lâm Tuyết Lam nói: “Vê tai nạn ngoài ý muốn của mẹ anh, chẳng lẽ anh không muốn biết sao?”
“Cô đang uy hϊế͙p͙ tôi?”
Vẻ mặt Trần Bình lạnh lùng, giữa ánh mắt mang theo ý lạnh, rất đáng sợ.
Nhưng Lâm Tuyết Lam dường như không quan tâm chút nào, thay vào đó, cô ta cười và nói, “Đây là giao dịch cũng là sự hợp tác của chúng ta.
Chỉ cần anh đi cùng tôi vào, hơn nữa trở thành người được nhà họ Lâm tôi đề cử, tôi sẽ cho anh biết những manh mối về tai nạn ngoài ý muốn của mẹ anh.”
Mày liễu của Lâm Tuyết Lam hơi nhướng, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, biểu hiện chắc chắn tôi đã ăn anh rồi.
Cô ta tin rằng Trần Bình nhất định sẽ đồng ý với cô ta.
Nếu không, anh sẽ không đến như đã hẹn.
“Cô thực sự cho rằng tôi không thể tự mình tra ra sao?”
Trần Bình hỏi ngược lại.
Lâm Tuyết Lam lắc đầu nói: “Chuyện này anh có tra cũng không tra ra được, cho dù là nhà họ Trần của anh hay bố anh cũng không
——————-