Trần Bình nghiêng mắt, lúc nhìn thấy Trần Thiên Tu xuất hiện trước mặt, nắm đấm anh siết chặt lại! “Tại sao! Tại sao lại che giấu con!”
Trần Bình rống lên, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao và không cam lòng! “Tại sao tất cả đều giấu mình, tại sao muốn đưa mình vào trong thế cục này.
Lễ nào, tình yêu thật sự sẽ biến mất sao? Nét mặt Trần Thiên Tu bình tĩnh, nhìn Tinh Môn màu đen to lớn trêи thế giới kia, lúc này Tinh Thần của Nhãn Hải Nội đang không ngừng trôi nổi, sau đó ông nói: “Bình Nhi, rất nhiều chuyện bây giờ phụ thân không có cách nào nói với con, cho dù nói với con cũng không cách nào giải quyết.
Chỉ là con không ngừng trưởng thành, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Đợi đến một ngày, có thể thay thế phụ thân, lúc đứng trêи đỉnh cao nhất của thế giới này, đôi vai con có thể chống đỡ tất cả mới có thể nói cho con sự thật.”
“Sự thật? Con không cần sự thật? Con chỉ muốn biết rốt cuộc cha có kế hoạch gì? Con là con của cha, là người thừa kế của Trần Thị, tại sao không biết và quyền lợi! Cha vẫn luôn nói con còn chưa đủ mạnh, vậy con muốn biết có phải chỉ cần đạt đến cảnh giới của cha mới có thể gọi là mạng đủ không? “ Trần Bình rống lên, trong lòng một vạn điều tủi thân! Trần Thiên Tu cười nhạt, nói: “Cho dù đạt đến cảnh giới của ta thì ở thế giới này chỉ có thể xưng là người mạnh nhất, nhưng, đối mặt với bờ bên kia thì vẫn không đủ.
Nơi đó, nhân tài xuất hiện lớp lớp, có rất nhiều người mạnh hơn so với phụ thân, bọn họ là mối nguy của thế giới này, là mối nguy của loài người.”
“Trong mắt bọn họ, nơi này là vùng đất của máu và tội ác, là căn nguyên của tội ác và loạn lạc.
Cho nên, bọn họ sẽ xâm nhập vào thế giới này mà không tiếc bất cứ giá nào, muốn tiến hành lật đổ văn minh của nơi này, tiến hành lật đổ loài người.
“Nhưng mà, điều che giấu lớn hơn chính là, những người của vùng đất bên kia, chẳng phải không phải từ vùng đất của máu và tội ác này ra đi sao? Nơi này là đất tổ của thấy cả văn mình và căn nguyên! Nơi này, trải qua vô số tỈ năm, từ hư vô, hỗn mang, hỗn loạn, hồng hoàn, thái cổ, viễn cổ, thượng cổ, loạn cổ đến thời đại mạt pháp như ngày hôm nay, đã trải qua vô khố thời đại và văn minh không rõ.
Mà những văn minh này, đã sớm đứt gãy, đã sớm không còn cách nào tìm hiểu.”
Những người của vùng đất bên kia, đã làm mất đi ghi chép của các bậc hiền tuệ trước, hoặc có lẽ cổ ý làm vậy.
Trong mắt của bọn họ, người của đất tổ đều là hậu đại của máu và tội ác.
Do vậy, nơi này đã từng xảy ra trận bệnh thổ tả dẫn đến vô số lần diệt chủng.
Một bộ phận người đã lựa chọn rời khỏi đất tổ.
Dựa vào văn minh và sức mạnh lúc đó, tìm kiếm vùng đất dừng lại mới, sau khi trả qua hơn mười vạn năm thì bọn họ đã quên
——————-