Thứ này là do Trần Bình luyện chế riêng cho Diệp Phàm.
Lúc trước sau khi Diệp Phàm hỏi đi hỏi lại vấn đề này thì Trần Bình đặc biệt chú ý đến tình trạng cơ thể của anh ta, sau đó anh còn luyện chế thảo dược dành riêng cho anh ta.
Chỉ là vẫn luôn không có cơ hội lấy ra cho đối phương sử dụng.
Bây giờ nghe anh ta nhắc đến vấn đề đó, Trần Bình tranh thủ cơ hội lần này để anh ta cảm nhận một chút cảm giác đau nhức xương sống.
Nghe xong lời của Trần Bình, trên khuôn mặt Diệp Phàm lập tức hiện lên một tia ửng đỏ.
“Việc này hình như không ổn cho lắm?”
Một vài cảm xúc xấu hồ thoáng qua trong mắt anh ta, nhưng rất nhanh chóng đã khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng thử tắm trước mặt đàn ông, hay là anh đi ra ngoài đi!”
Diệp Phàm biết rất rõ mình thích phụ nữ, nhưng giờ bắt anh ta thay quần áo rồi tắm rửa trước mặt đàn ông, đây quả thực là chuyện vô cùng mất mặt.
Cho dù đối phương là anh em tốt của chính mình, Diệp Phàm cũng không thể chấp nhận được! “Tôi...
được rồi, cậu tự vào trong đó ngâm đi, nhưng dù đau đến mấy cậu cũng phải chịu đựng, sau khi ngâm xong sẽ có tác dụng thần kỳ." Trần Bình dặn dò xong thì bỏ tất cả các loại thảo mộc này vào trong nước.
Nghe vậy, Diệp Phàm gật đầu.
Anh ta thực sự không đặt những gì Trần Bình dặn dò vào trong mắt.
Suy cho cùng thì cũng chỉ là ngâm tắm mà thôi, cho dù có chút cảm giác đau nhức đi chăng nữa thì lại làm sao chứ.
Anh ta biết rất rõ các loại thảo dược của Trần Bình chắc chắn có tác dụng rất lớn đối với cơ thể, nhưng tác dụng mà những loại thảo dược này có thề phát huy là rất ít.
Diệp Phàm cũng không nghĩ Trần Bình có thể có nhiều bảo vật quý giá.
Trên đời này có rất ít bảo vật quý giá được phát hiện, dù Trần Bình có thể sở hữu hơn một nửa thì cũng coi như là vô cùng khan hiếm tài nguyên.
Vì vậy anh ta không nghĩ rằng Trần Bình sẽ có bảo bối gì.
Tất cả các loại thảo dược mà Trần Bình bỏ vào đều đã được bóp thành hạt mịn, nhìn không khác gì bột phấn cả.
Cho nên với khả năng của Diệp Phàm thì không thể biết được những loại thảo dược này rốt cuộc là gì.
Anh ta cởi bỏ quần áo, cần thận bước vào trong bồn tắm.
Chỉ khi bước vào trong bồn, anh ta mới cảm thấy như thế nào gọi là đau đến tận xương tủy.
Diệp Phàm cảm thấy cả cơ thể mình bây giờ như đang bị vô số quyền cước đấm đá.
Loại cảm giác đau đớn tột cùng này nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, dù cho Diệp Phàm muốn giãy dụa cũng cảm thấy không còn sức lực gì.
Anh ta quằn quại uốn éo trong nước, cảm