Thế nhưng về sau, có một đoàn thợ săn mời anh ta cùng đi ra giết yêu thú, kiếm thêm nhiều tiền.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, yêu thú trở nên vô cùng hung ác, cho nên trước khi lên đường, anh ta muốn tránh thủ thời gian uống đan dược.
Chỉ cần có thể tăng cường thực lực của mình lên, cho dù chỉ là một chút thì anh ta cũng có thêm năng lực tự bảo vệ mình.
Ngay khi đối phương dự định nuốt xuống đan dược thì phát hiện ra, những viên đan dược kia đã bị người mua hết.
Cho dù như thế nào, ở trong vòng xã giao của mình, anh ta cũng không thể tìm được một viên đan dược có thề giúp mình tăng cường thực lực.
Hơn nữa nghe nói hiện tại giá tiền của đan dược bị đẩy lên rất hot.
Cho nên người đàn ông này thật sự là thương tâm không thôi mới có thề đến cửa hàng, một mình uống say.
Không nghĩ đến đúng lúc đó lại gặp được con buôn sang tay, thằng cha kia không nói hai lời dứt khoát bán cho anh ta một viên đan dược có thể giúp tăng thực lực.
Quan trọng nhất chính là, con buôn kia luôn miệng nói là hàng mua được từ chỗ Tàng Bảo Lâu của Trần Bình.
Anh ta cho rằng đám con buôn sang tay này đều là người thành thật, tuyệt đối không thể có chuyện lừa người.
Kết quả không nghĩ đến bản thân mình cứ thế đần độn u mê bị người ta lừa, không chỉ tốn một khoản tiền lớn, thậm chí còn hại cả chính bản thân mình.
Đây đúng là có độc.
Sau đó anh ta bị người phụ nữ này mê hoặc, làm chuyện trái với lương tâm đi vu oan giá họa cho Trần Bình.
Mặc dù lời nói của anh ta có một phần nhỏ là nói thật, thế nhưng anh ta cũng không có suy nghĩ đi tìm Trần Bình gây chuyện.
Trải qua sự mê hoặc của Cổ Tiêu Thi thì người đàn ông này mới hoàn toàn buông lỏng lá gan.
Cà đời này chính mình chỉ có thể trôi qua như thế, đã biến thành phế nhân rồi, anh ta có gì phải sợ nữa chứ? Nếu đã như thế, còn chẳng bằng đánh cược một lần, anh ta đâu còn gì để mất? Thế nhưng không nghĩ đến đám người Trần Bình căn bản không để cho mình bị xoay lòng vòng, chẳng những không bị mắc lừa, ngược lại còn khiến cho khí thế của anh ta từ từ giảm đi.
Dưới cái nhìn soi mói của Trần Bình, mị thuật của Cồ Tiêu Thi càng lúc càng kém đi, dần dần có chút không thề khống chế nồi đối phương.
Dưới việc mị thuật mất đi tác dụng, trong nháy mắt lá gan của người đàn ông này trờ nên vô cùng nhỏ.
Sau khi anh ta nhìn thấy được ánh mắt của Trần Bình thì lập tức quỳ xuống.
Anh ta vừa quỳ vừa không ngừng dập đầu với Trần Bình, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
Quần chúng xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng có chút ngây người.
Đối với Cổ Tiêu Thi, Trần Bình có hàng nghìn bất mãn.
Nếu như người phụ nữ này thành thật làm công việc của mình, Trần Bình cũng chằng muốn đề ý tới.
Dù sao mọi người căn bản không phải người cùng một đường, hạn chế tiếp xúc mới chính là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng không nghĩ đến người phụ nữ này lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích chính mình, nhất định trêu chọc mình năm lần bảy lượt mới được.
Điều này khiến cho Trần Bình cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giữa hai người bọn họ không có quá nhiều mâu thuẫn, điểm lợi ích duy nhất có liên quan cũng chỉ là cửa hàng này mà thôi.
Vấn đề ð đây là đối phương đã từng đắc tội với chính mình, cho nên Trần Bình mới lựa chọn mỡ cửa hàng.
Không có chuyện gì, ai sẽ nguyện ý đi đắc tội Trần Bình chứ? Chuyện này cho dù là ai cũng
- ------------------