Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 32: Chương 32: Xe trở tiền đưa tới ba trăm triệu tiền mặt!




Lý Lãng bật cười, tiếng cười cực kỳ láo xược đầy ý giễu cợt.

“Anh nói cái gì cơ, bốn mươi nghìn nhân dân tệ? Người anh em, giả vờ cũng nên có giới hạn!”

Lý Lãng trào phúng cười nói, “Tôi thấy tất cả các đồ trêи người anh cộng lại cũng không được ba trăm tệ.

Ồ, đúng rồi, cộng thêm đứa con gái có mắt như mù kia của anh cũng không được bốn số đâu! Đừng nói là bốn trăm nghìn nhân dân, bốn mươi nghìn nhân dân tệ anh lấy ra nổi không?”

Lần đầu tiên Lý Lãng gặp phải loại nghèo kiết xác cực phẩm như thế này.

Dầu gì anh ta cũng là bố của một đứa con, nhưng thế mà lại đần độn như vậy! Đây có lẽ muốn thể hiện trước mặt đứa trẻ nên cố gắng giả vờ thôi! “Lý Lãng, anh nói cái gì vậy hả? Là anh sai trước, anh xin lỗi cô bé thì sao chứ?”

Hàn Tư Khiết không vui nói, cô cũng không ngờ rằng Lý Lãng sẽ đánh một cô bé đáng yêu kia.

Loại đàn ông như thế này thật đúng là cực kỳ tồi tệ.

Còn may trước đó cô không đồng ý lời tỏ tình của anh ta.

Nhưng Hàn Tư Khiết lại lo lắng cho Trần Bình, dù sao cô cũng biết rõ bối cảnh gia đình của Lý Lãng.

Hắn là một phú nhị đại, nhà mở công ty, tài sản lên tới hai trăm triệu.

Hắn ta cũng đã từng khoe khoang trước mặt bạn bè mình lái Ferrari ở biệt thự, điển hình cho một thiếu gia ăn chơi trác táng.

Hắn không dễ chọc, cũng không ai dám chọc hắn.

“Anh Trần, xin lỗi anh, em xin lỗi giúp anh ấy, anh ấy là bạn của em.”

Hàn Tư Khiết không muốn gây chuyện, chủ yếu là cô lo lắng Trần Bình và Lý Lãng xảy ra mâu thuẫn, đối với Trần Bình và con gái đều bất lợi.

Nhưng mà, Trần Bình lại lạnh lùng nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng anh ta bắt buộc phải xin lỗi con gái của tôi, lời này tôi sẽ không lặp lại lần thứ ba.”

“Mẹ nó cười chết tôi mất! Anh à, anh cũng biết đùa đấy, anh biết tôi là ai không?”

Lý Lãng trào phúng cười lạnh nói.

Dứt lời, hắn ta thuận tay lấy ví tiền Gucci từ trong lòng ngực ra, cầm ra mấy tờ tiền đỏ, thả từng tờ một xuống trước mặt Trần Bình, rồi nói: “Ừm, tần này đủ rồi chứ? Không phải muốn lừa tiền hay sao, tôi lại còn không hiểu suy nghĩ của đám rác rưởi các người nữa.”

Thấy Trần Bình không động đậy, Lý Lãng tiếp tục rút ra mấy tờ một trăm nhân dân tệ nữa, nhét vào cổ áo của Trần Bình, đắc ý cười chế giễu nói: “Không đủ thì tôi lại cho thêm một ít, muốn bao nhiêu thì nói một con số ra, cái ông đây không thiếu chính là tiền.”

Nói xong, hắn lại còn chán ghét trừng mắt nhìn Mễ Lạp được Hàn Tư Khiết ôm vào lòng đang đứng ở bên cạnh, khẽ mắng: “Đồ con hoang.”

Nghe thấy câu này, Trần Bình hoàn toàn nổi giận.

“Trịnh Thái, ông vào trong này cho tôi!”

Trần Bình giận dữ quát.

Trịnh Thái đang đứng hút thuốc bên đường liền nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ của Trần Bình, ông ta vội vàng chạy vào trong, nào còn uy nghiêm của ông vua thế giới ngầm Thành phố Thượng Giang.

“Cậu Trần, có chuyện gì vậy ạ?”

Trịnh Thái cung kính hỏi.

Trần Bình quay người lại, hơi mỉm cười nói với Hàn Tư Khiết: “Làm phiền cô ôm con gái tôi đi ra ngoài đợi một lúc, để tôi giải quyết chuyện ở đây.”

Hàn Tư Khiết hơi nhíu đôi mày lá liễu của mình lại, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh Trần, đừng cậy mạnh, nếu thật sự không được thì bỏ qua đi.”

Trần Bình gật đầu, véo nhẹ mũi của con gái, dịu dàng cười nói: “Mễ Lạp ngoan nhé, bố phạt người xấu một lúc, một chút nữa ra với con được không?”

Mễ Lạp lau đôi mắt long lanh nước mắt, gật đầu thưa vâng.

Thấy Hàn Tư Khiết ôm con gái ra ngoài, Trần Bình mới giận dữ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lý Lãng.

Lý Lãng căn bản không thèm để ý, khinh thường chế giễu anh: “Ùi ôi, còn dẫn theo trợ thủ cơ à, sao nào, anh muốn dạy dỗ tôi?”

Trần Bình khoanh tay, lạnh lùng mở miệng nói: “Anh tên là Lý Lãng?”

Trần Bình nghĩ, anh nhất định phải khiến tên này trả một cái giá đắt.

“Không sai, ông đây tên là Lý Lãng, thiếu gia của tập đoàn Phong Khải”

.

Lý Lãng tự báo gia thế của mình, nơi khóe miệng nhàn nhạt nụ cười chế giễu.

Hắn nói như vậy dụng ý đã rất rõ ràng, chính là muốn lấy quyền thế ép người.

Tập đoàn Phong Khải cũng rất có tiếng tăm ở Thành phố Thượng Giang.

Một người bình thường mà muốn chống lại tập đoàn Phong Khải thì giống như lấy trứng chọi đá vậy.

Hiển nhiên trong mắt Lý Lãng, Trần Bình chính là một quả trứng.

Trần Bình ghé mắt nhìn Trịnh Thái, trầm giọng nói: “Quen chứ?”

Trịnh Thái vội vàng đáp: “Tập đoàn Phong Khải là một tập đoàn có tiếng ở Thành phố Thượng Giang, tài sản lên tới hai trăm triệu nhân dân tệ, chủ yếu kinh doanh vật liệu xây dựng.

Chủ tịch Lý Lập Hưng trước kia dựa vào việc trang trí nhà cửa mà lập nghiệp, trong tay ông ta có mười mấy tên tay chân chuyên môn dùng để giải quyết tranh chấp trong làm ăn.”

Trịnh Thái nói như thuộc lòng bàn tay.

Tập đoàn Khải Phong quả thực rất khó giải quyết.

Tuy rằng Trịnh Thái là ông vua thế giới ngầm của Thành phố Thượng Giang, nhưng đối với những chuyện trêи mặt pháp luật cũng có chút bó tay không giải quyết được.

Đặc biệt là loại công ty như thế này ông ta cũng không dám khinh thường trêu chọc, động một chút chính là tài sản hơn trăm triệu.

Mặc dù mọi người cho hắn chút mặt mũi, nhưng nếu thật sự đấu đá nhau, ai cũng không được.

Vì vậy Trịnh Thái nghiêng người ghé sát vào tai Trần Bình nhẹ giọng nói: “Cậu Trần, tập đoàn Phong Khải này cũng không phải dễ trêu chọc, tên Lý Lập Hưng kia cũng là người trong giới.”

Trần Bình nhíu mày lại, không nói gì cả.

Xem ra, Trịnh Thái cũng chỉ là miệng hùm gan sứa.

Nếu như để Trịnh Thái biết Trần Bình nghĩ ông ta là người như vậy phỏng chừng sẽ hận bản thân năng lực kém cỏi.

Lý Lãng lại nhịn không được nở nụ cười nói: “Sao nào? Ông cho rằng ông biết rõ nhà tôi thì làm được gì à? Tôi sẽ sợ các người chắc? Những chuyện này chỉ cần hơi nghe ngóng một chút cũng biết.”

Bọn họ có ý gì vậy chứ? Định hù dọa hắn sao? Lý Lãng thật sự muốn cười đến phát điên, hai tên này đúng là đần độn mà! Nhưng tiếp đó, Trần Bình chỉ mở miệng nói chuyện một cách lạnh nhạt: “Trịnh Thái, tôi sẽ không để chuyện này làm khó ông, ông đừng nhúng vào, tự tôi có thể giải quyết được.”

Trịnh Thái âm thầm thả lỏng.

Nói thực, nếu để ông ta đối phó với tập đoàn Phong Khải vậy thật là tranh ăn với hổ, không chiếm được lợi ích gì.

Nhưng mà ông ta vẫn nói một cách tưởng trưng: “Hay là tôi gọi điện cho Lý Lập Hưng, để ông ta đến đây xin lỗi cậu, có lẽ ông ta cũng sẽ cho tôi chút thể diện.”

“Không cần, anh ta, Lý Lãng, hôm nay xong đời rồi! Nếu bố của anh ta đến đây gây phiền toái cho tôi, ông ta cũng xong luôn!”

Nói tới đây, Trần Bình ngẩng đầu cười lạnh nói: “Tôi muốn tập đoàn Phong Khải hoàn toàn biến mất khỏi Thành phố Thượng Giang.”

Hoàn toàn biến mất? Trịnh Thái sửng sờ.

Ông ta thật sự bị câu nói của Trần Bình áp chế.

Tuy rằng ông ta biết thân phận của cậu Trần không đơn giản nhưng chỉ cần dăm ba câu lập tức có thể khiến một doanh nghiệp có tài sản hơn trăm triệu biến mất, vậy thì không phải là chuyện đùa.

Lý Lập Hưng ở Thành phố Thượng Giang cũng có chút địa vị, hơn nữa còn có quan hệ với một số người trong giới.

Cho dù có là đại lão như Trịnh Thái cũng không muốn cùng Lý Lập Hưng của tập đoàn Phong Khải có quá nhiều khúc mắc.

Bởi vì không có lời.

Không phải là Trịnh Thái không tài giỏi, chỉ là đứng trước việc cân nhắc lợi ích thiệt hơn, ông ta tự nhiên sẽ chọn cái có lợi.

Trần Bình lười không muốn nhiều lời, trực tiếp lấy ra điện thoại, ấn gọi cho một số.

Người anh đang gọi chính là Kiều Phú Quý.

Điện thoại gần như trong nháy mắt được kết nối, đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Kiều Phú Quý: “Cậu chủ, cậu có gì dặn dò tôi ạ?”

“Điều tra một chút tập đoàn Phong Khải, tôi muốn bọn họ bị phá sản trong vòng mười phút.”

Trần Bình thản nhiên nói.

“Việc nhỏ thưa cậu!”

Kiều Phú Quý đáp ứng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lại lập tức sửa miệng: “Cậu chủ, tôi thấy lợi nhuận của tập đoàn Phong Khải này lợi nhuận kiếm được không tồi! Tôi kiến nghị cậu trực tiếp mua lại nó, cũng không đắt lắm, theo giá thị trường bây giờ tập đoàn này đáng giá..

ba trăm triệu.

Cậu chỉ cần tốn ba trăm triệu nhân dân tệ liền có thể mua được nó.”

Kiến nghị của Kiều Phú Quý quả thực rất tốt.

Khiến cho một xí nghiệp lụi bại còn không bằng trực tiếp mua lại nó, biến nó trở thành công ty của mình.

Như vậy cũng không có người thất nghiệp.

Cũng có lợi với sự ổn định của thị trường.

“Được, vậy thu mua nó đi, rồi bảo Lý Lập Hưng lập tức đến tiệm bánh ngọt đối diện công viên giải trí Vạn Đạt.”

Trần Bình bình tĩnh nói, “Còn nữa, tôi muốn ông dùng ba trăm triệu tiền mặt mua nó, dùng xe đem số tiền ấy đến tiệm bánh ngọt.”

Lúc nói những lời này, Trần Bình đang lạnh lùng nhìn Lý Lãng.

“Cậu chủ không thể lập tức rút ba trăm triệu ra được đâu ạ!”

Kiều Phú Quý nói.

“Vậy ông cần bao lâu?”

“Nửa tiếng thưa cậu!”

“Không được, trong vòng mười năm phút phải đưa tới đây.

Nếu không đưa được qua đây, tôi sẽ không kế thừa sản nghiệp nữa!”

Trần Bình nói, tiếp đó trực tiếp cúp điện thoại.

Cuộc điện thoại vừa chấm dứt, bên trong tiệm bánh ngọt yên tĩnh vang lên tiếng cười điên cuồng của đàn ông.

Lý Lãng cười đến nỗi cả người run lên bần bật, hắn chế giễu nhìn Trần Bình nói: “Anh thật là ngu ngốc, diễn kịch đấy à? Dùng ba trăm triệu mua công ty của nhà tôi, lại còn là tiền mặt? ahihi anh đang đùa tôi đấy à?”

Lý Lãng thực lòng khâm phục Trần Bình.

Tên này sao có thể nói linh tinh được như vậy chứ! Anh ta biết ba trăm triệu tiền mặt là bao nhiêu không? Có hiểu thủ tục để rút ra ba trăm triệu tiền mặt lằng nhằng như thế nào không? Lại còn muốn mười năm phút sau phải xong! Hắn nhổ vào! Giả vờ cũng không biết chọn lý do tốt một chút.

“Nghèo không phải vấn đề của anh nhưng việc ảnh giả vờ với tôi lại không đúng rồi!”

Lý Lãng không chút keo kiệt cười nhạo nói: “Anh nhìn thấy tiền bao giờ chưa? Anh biết cho dù có rút ba triệu nhân dân tệ cũng phải hẹn trước không? Đồ đần độn! Nghèo đến điên rồi à?”

Nhưng mà Trần Bình lại cực kỳ bình tĩnh nhìn về phía Lý Lãng, không nói bất cứ lời nào.

Tên nhóc này đúng là ngông cuồng.

Đợi một chút nữa hắn nhìn thấy tiền sẽ có phản ứng như thế nào chứ? Lý Lãng định đi, mục đích hôm nay của hắn ta là tỏ tình với Hàn Tư Khiết, hắn ta không có thời gian để nói linh tinh với tên đần này.

Nhưng thân hình vạm vỡ của Trịnh Thái lại đứng tại nơi cửa vào, chặn lại lối đi của hắn ta.

“Được rồi, hôm nay ông đây muốn nhìn xem mày có thể chuyển ba trăm triệu tiền mặt tới đây được hay không!”

Lý Lãng cũng cực kỳ tức giận, hắn đặt ʍôиɠ ngồi một phát xuống sofa, gác hai chân lên nhau, bắt đầu livestream trêи nền tảng phát sóng trực tiếp đấu cá mập, hắn nói: “Các anh xem, bây giờ tôi bắt đầu phát sóng trực tiếp, hôm nay tôi gặp phải một tên ngốc, anh ta nói muốn mua công ty của nhà tôi.”

“Đây, để tôi cho mọi người nhìn dáng vẻ của tên ngốc kia, anh ta còn nói sẽ chuyển ba trăm triệu tiền mặt mua công ty của nhà tôi.

Hôm nay thiếu gia đây sẽ đợi xem tên nghèo kiết xác như anh ra có thể chuyện tiền đến hay không.”

Lý Lãng hùng hùng hổ hổ nói, mặt nở nụ cười lạnh lùng: “Anh em nào thích thì nhấn nút theo dõi nhé!”

Trong lúc Lý Lãng đang phát trực tiếp, các bình luận dưới phát sóng của hắn cũng hoàn toàn xôn xao theo.

“Vãi nhái, trêи đời còn có loại ngu ngốc hết thuốc chữa như thế này!”

“Anh trai này cũng quá ngông cuồng rồi! Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy ba trăm triệu tiền mặt đấy, háo hức quá!”

“Ha ha, loại khố rách áo ôm này có thể lấy ra ba trăm triệu tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn phân.”

“Mẹ kiếp! Bình luận trêи lại lừa ăn lừa uống rồi!”

Nhìn bình luận lấp kín màn hình, nụ cười lạnh nơi khóe môi Lý Lãng càng lớn thêm.

Hắn ta bình thường thích phát sóng trực tiếp cảnh lái xe hẹn hò với con gái, cũng đã thử nghiệm nhiều lần, hôm nay là lần đầu tiên hắn ta phát sóng trực tiếp cảnh kẻ nào đó tự vả, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Đã thật! Phát sóng trực tiếp cảnh cáo tên nghèo kiết xác kia tự làm nhục mình! Trong lòng Lý Lãng vui như nở hoa, danh tiếng của hắn trong giới livestream lại được đề cao rồi.

Còn không phải sao, chỉ trong một lát thôi mà nhận được mấy cái tên lửa của fan cứng.

“Cảm ơn tên lửa của Lý Nhị mặt rỗ, Vương Đại Pháo, Vương Tam gầy gò.

Kỳ thực mấy người không cần khen thưởng đâu, cậu đây không thiếu tiền.”

Lý Lãng đắc ý cười nói, đồng thời liếc mắt nhìn về phía Trần Bình, trong lòng không ngừng chế giễu anh.

Đúng lúc này, đột nhiên từng chiếc xe chở tiền Nhất Tự Trường Long chầm chậm đi tới dừng lại trước cửa của tiệm bánh ngọt.

Từ xa nhìn lại phải đến mười chiếc! Cảnh tượng này hoàn toàn khiến tất cả người đi trêи đường kinh ngạc.

ahihi đây là xe chuyển tiền..

mới một lát thôi mà có tận mười chiếc như vậy! Sao lại dừng trước tiệm bánh ngọt chứ? Hơn nữa, từ trêи mỗi xe còn đi xuống bốn đặc vụ mặc áo đồng phục màu đen trang bị súng ống đầy đủ! Bố trí cực kỳ cẩn thận! Người nào người nấy đều cực kỳ oai phong, khí thế lạnh lẽo hung ác.

Họ trực tiếp phong tỏa năm mét quanh tiệm bánh ngọt, trong vòng năm mét đó không để bất cứ một ai tiến vào.

“Vãi nhái! Chuyện gì xảy ra vậy? Xe chuyển tiền lại còn có đặc vụ nữa!”

“Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chỗ này phải hai ba chục xe, tính mỗi xe chứa mười triệu, vậy chẳng phải là hai ba trăm triệu tiền mặt sai!”

Đám người trở nên ồn ào, rất nhiều người còn lấy điện thoại ra chụp đăng lên vòng bạn bè.

Chấn động quá! Đây là cảnh có một không hai trêи cả nước! Mà cảnh tượng này cũng bị Lý Lãng ngồi trong tiệm bánh ngọt nhìn thấy, màn hình điện thoại trong tay hắn vừa khéo lại đang phát sóng trực tiếp.

Trong nháy mắt, phát sóng này liền nổi tiếng! Danh tiếng nhanh chóng đề cao, độ hot vượt lên trêи triệu! ahihi đây là tình huống gì vậy? Lý Lãng ngơ ngác, cả người không ngừng run rẩy, nhưng đến cuối cùng hắn bướng bỉnh đứng dậy, kinh ngạc liếc nhìn Trần Bình, không dám tin hỏi: “Những chiếc xe chuyển tiền này đều do anh điều động tới?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.