“Bà thả tôi ra, tôi không phải không có ba mẹ dạy.
Là bà tự ngã xuống.
Tôi căn bản không hề động đến bà.
Bà là người xấu, các người đều là người xấu.”
Tiểu Mễ Lạp khóc lên, nước mắt giàn giụa, rất đáng thương.
“Đồ dối trá, mày còn dám nói bà đây là người xấu! Cái con mất dạy này.
Bà đây hôm nay phải xé miệng mày, cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Bạch Khiết bực bội đưa tay ra định tát vào mặt Tiểu Mễ Lạp, nhưng vừa giơ tay lên đã cảm thấy cổ tay mình bị nắm lấy.
“Tên quái nào dám cản tao!”
Bạch Khiết quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang năm cổ tay mình, tức giận hét lên: “Mau buông tay ra, đồ thất bại nghèo hèn như mày lấy tư cách gì để xen vào chuyện của tao! Nếu không buông tay, bà đây sẽ khiến gia đình mày tan nát!”
Trần Bình trầm mặc không nói, ánh mắt lạnh lùng ảm đạm! Bổp! Anh giơ tay, tát một cái tát vào mặt Bạch Khiết, khiến bà ta trực tiếp ngã xuống đất.
Giang Uyển từ phía sau chạy tới, ôm lấy Tiểu Mễ Lạp.
“Tiểu Mễ Lạp, mẹ đến rồi, con có sao không?”
Giang Uyển lo lắng hỏi.
Cô vừa ra ngoài đón Trần Bình, khi cô quay lại đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Đôi mắt to của Tiểu Mễ Lạp nhìn Trần Bình, trong mắt sáng ngời: “Ba thật là tuyệt vời.”
“Mễ Lạp ngoan, Giang Uyển, em cứ ngồi nghỉ đi, để anh nói chuyện với bà già mất nết này.”
Trần Bình cười nhẹ, nhìn chằm chằm Bạch Khiết bằng đôi mắt lạnh lùng.
Trêи đảo Thiên Tâm, dám làm gì con gái anh chính là tìm đến cái chết!
——————-