Giang Lượng ngẩn ra, cảm thấy mình thật mất mặt, giống như mình là một công cụ vậy.
Bành Cảnh Vũ không phải là tới tìm mình, chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Giang Lượng có chút khó thở, anh ta cảm thấy muốn phun một ngụm máu.
Mấy người bạn giàu có, ăn mặc sành điệu sau lưng anh ta đều không nói gì, nhưng trong mắt có chút chế nhạo.
“Con mẹ nó, cậu chủ Trần là cái gì chứ? Có thể làm cho Bành Kinh Vũ chạy ra ngoài vội vàng như vậy.”
Giang Lượng lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía một vài người bạn.
Họ đều lắc đầu, nhún vai nói: “Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghe thấy.”
“À, tôi nhớ ra rồi, cậu chủ Trần, người đã gây náo loạn một thời gian trước đây, người đã đánh bại Nhật Bản tại võ đài thế giới, có phải là anh ta không?”
Ai đó đột nhiên nói.
Mọi người lập tức gật đầu, nói: “Đúng, đúng rồi, có thể lắm!”
“Thế nào, chúng ta đuổi theo xem một chút chứ? Có thể để cho Bành Kinh Vũ ra đón, chắc chăn không phải người bình thường.”
Có người đề nghị.
Giang Lượng nhướng mày, phất tay, oán hận nói: “Đi, tôi cũng muốn nhìn xem, cậu chủ Trần này như thế nào mà để cho ông chủ của Hoàng Đình tự mình ra đón!”
Nói xong, mọi người cùng nhau đi đến đại sảnh ra cửa.
Cùng lúc đó, ở ngoài cửa.
Bành Kinh Vũ đã đuổi kịp Trần Bình và hét lên: “Cậu chủ Trần, xin dừng bước, tôi là ông chủ của Hoàng Đình, Bành Kinh Vũ.”
Trần Bình dừng lại, anh nhìn người đàn ông trung niên đang chạy đến, có chút nghi hoặc hỏi: “Anh là…?”
“Cậu chủ Trần, tôi không biết ngài đến đây, không thể đón tiếp từ xa được, đây là thẻ hội viên tối cao của Hoàng Đình.
Nếu Cậu chủ Trân không chê, xin hãy nhận lấy.”
Bành Kinh Vũ cung kính đưa thẻ hội viên ra.
——————-