Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia

Chương 2: Chương 2




Đối với Cố Thấm Đóa mà nói, cả buổi sáng này trôi qua thật gian nan !

Nguyên Thánh Thành là người làm việc điên cuồng, ăn bữa sáng xong cũng không đi ngủ, mà cắm đầu vào thư phòng, nếu không dán mắt vào máy vi tính lạnh lẽo thì cũng vùi đầu xem tài liệu, một con mắt cũng không cho cô, rõ ràng là mặc kệ cô.

Thừa dịp cô bưng ly trà rón rén đi vào, bỏ lên trên bàn sau đó đi chung quanh anh mè nheo mấy phút đồng hồ, trông thấy anh hoàn toàn không có chuyển dời tầm mắt từ màn hình máy vi tính đến trên người mình, cô không thể làm gì khác hơn là lại rón rén đi ra.

Khụ, thật sự là tự tìm mất mặt!

Gần tới buổi trưa chuông cửa vang lên “Leng keng leng keng”.

Từ mắt mèo nhìn ra ngoài, vừa thấy hóa ra là thân hình mập mạp của vú Lâm, cả hai tay ôm một hộp giữ nhiệt đựng thức ăn, đầu đầy mồ hôi đứng ở cửa.

“Vú Lâm, là vú à! Vào nhanh đi!” Cố Thấm Đóa tung tăng mở cửa nghênh đón.

Cũng may là Cẩm Lan Uyên bên kia ai ai cũng dễ thân cận, có khả năng nói chêm chọc cười, tựa như vú Lâm không phải việc gì cũng đâu ra đấy, còn quản gia Hoa nghiêm túc như đại thần bên người nữ hoàng Anh thường xuất hiện trong lịch sử.

Từ lúc vào ở nơi đây, mỗi ngày người ở Cẩm Lan Uyển đều hầm thuốc đông y, và dùng lửa nhỏ để nấu các loại canh cho vú Lâm hoặc quản gia Hoa bất chấp mưa gió đem đến cho hai người tẩm bổ.

“Thiếu phu nhân, có phải là người lại chọc thiếu gia tức giận?”

Vú Lâm đứng ở phòng bếp, vừa bỏ các đĩa thức ăn vào tủ lạnh, vừa nhỏ giọng hỏi thăm: “Thiếu gia vừa gọi điện thoại qua, quản gia Hoa vừa cúp điện thoại liền nói thiếu gia phân phó chúng tôi đem thuốc tới đây, không chỉ như vậy thiếu gia còn cẩn thận hỏi thăm có phải là mấy ngày thiếu gia không có ở đây, người chịu uống thuốc hay không, quản gia Hoa vừa nghe đã nói nhất định là người chọc thiếu gia tức giận…..”

Cố Thấm Đóa vừa tính giúp đỡ, nghe xong lời này liền chu miệng lên “Không phải nha, vú Lâm, con nào dám chọc giận anh ấy…….”

“Thật? Thiếu phu nhân, vậy thiếu gia như thế nào lại………” Vú Lâm không tin.

Cố Thấm Đóa nghe không vô, than thở nói: “Làm ơn đi vú Lâm, không cần gọi con thiếu phu nhân có được hay không? Gọi tên con là được rồi, vú vừa gọi, con liền nghĩ là mình đang đóng phim cổ trang!”

Người giúp việc ở Cẩm Lan Uyển, ngay cả quản gia Hoa cũng trăm miệng một lời gọi cô là “Thiếu phu nhân”.

Cô nhỏ giọng kháng nghị nhiều lần đều không ai nghe, bao gồm cả vú Lâm người đã chăm sóc Nguyên Thánh Thành từ nhỏ.

“Như vậy sao được? Chủ tớ khác biệt, Quan lão gia bên kia coi trọng nhất là cái này, sao có thể phá hư quy củ được? Tuy là hiện giờ vú không còn làm việc ở nhà họ Quan, nhưng quy củ vẫn còn nhất định phải tuân thủ, không được phá hủy……tránh cho bên kia cười nhạo chúng ta không có chừng mực.”

Cố Thấm Đóa nghe xong liền cười khanh khách, quấn quít lấy vú Lâm hỏi, ngộ nhỡ có người phá hư quy củ của lão gia, kết quả sẽ như thế nào, có phải sẽ giống như lão hoàng đế hay không, tức sùi bọt mép vỗ bàn một cái, hét lớn một tiếng, oanh! Người đâu! Kéo ra ngoài chém cho trẫm!

Tay vú Lâm không có đình chỉ, lập tức “Phốc” cười ra tiếng, cười xong lại cảm thấy như vậy là quá mức bất kính đối với lão gia, lại lập tức lộ ra vẻ mặt “Sai lầm” sám hối, chọc cho Cô Thấm Đóa không khỏi cười lớn.

Ai ngờ còn chưa cười được hai tiếng, chợt nghe sau lưng có tiếng vang, Cố Thấm Đóa quay đầu nhìn lại, thì ra là Nguyên Thánh Thành xuống tới, tám phần là nghe tiếng cười khoa trương của cô, xuống xem một chút là cô đang cười cái gì.

Cố Thấm Đóa lập tức ngừng cười, ngậm miệng, mắt xem mũi, mũi xem tâm, đứng đúng quy củ, vú Lâm cung kính gọi một tiếng “Thiếu gia”

Nguyên Thánh Thành mặt không đổi sắc, từ trên bàn trà phòng khách, cầm một tờ báo tài chính mới nhất, ánh mắt khó hiểu liếc Cố Thấm Đóa vài lần, mới gật đầu một cái, một tiếng cũng không nói, lần nữa đi lên lầu.

Thấy Nguyên Thánh Thành đi rồi, vú Lâm mới nhỏ giọng nói: “Người xem! Thiếu gia nghiêm mặt dọa người cỡ nào, cho nên mới nói, trừ thiếu phu nhân, ai có thể chọc thiếu gia thành như vậy?”

Cố Thấm Đóa nghe vậy, lúng túng ha ha cười khúc khích, “Vú Lâm quá khen……”

Người nọ luôn không có nhiều biểu cảm trên mặt, miệng lại chặt giống như vỏ trai, cả người như tường đồng vách sắt, lì lợm, giống như không còn người nào liều chết đi vuốt râu hùm?

“Không quá khen, không quá khen, là thật, vú trước kia ở nhà họ Quan phục vụ đại tiểu thư, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư không giống nhau, tính tình vô cùng ôn hòa, sau lại đại tiểu thư đi lấy chồng xa ở nước ngoài, không mấy năm liền đưa thiếu gia mới bảy tuổi đến nhà họ Quan, cho đến mười lăm tuổi đi Đức du học, nói thật, qua nhiều năm như vậy, vú chưa từng thấy thiếu gia phát giận lung tung. Nhà họ Quan, thiếu gia, tiểu thư nhiều, hơn nữa còn thân thích, mười đầu ngón tay cũng đếm không hết……Chỉ có thiếu gia chúng ta, từ nhỏ đã được nuôi dạy thành đứa bé ngoan, có lễ phép, phẩm tính tốt.

Chính là mới nhìn giống như tảng đá, ngoan cố, vừa lạnh, vừa cứng, Cố Thấm Đóa lén lén cộng thêm một câu.

Cô biết “Đại tiểu thư” trong miệng vú Lâm, là trưởng nữ của Quan lão gia Quan Thiên Hồng…….chính là mẹ chồng của cô, nghe nói quanh năm ở nước ngoài, hành tung bất định, ngay cả Nguyên Thánh Thành là con ruột một năm muốn gặp một lần cũng khó khăn.

Ý của vú Lâm là “Có mẹ mới có con”, Cố Thấm Đóa dĩ nhiên hiểu, chỉ là cô không nghĩ ra, tại sao mẹ chồng lại muốn đưa đứa con duy nhất của mình đến nhà họ Quan, khi đó anh mới bảy tuổi hẳn là rất nhớ ba mẹ mình?

“Đúng rồi, thiếu phu nhân, hôm nay có canh gà người thích uống, vú đặc biệt dùng nồi sành và lửa riu riu, cộng thêm Thiên ma (vị thuốc đông y) hầm cách thủy nhiều giờ, rất thơm đấy! Mau uống thử xem.” Vú Lâm lấy ra một chén canh cực lớn từ trong hộp đựng thức ăn.

Cố Thấm Đóa vội vàng nhận lấy, vừa mới mở nắp ra, một mùi thơm nồng nặc đập vào mặt, nhất thời vui vẻ không thôi, làm nũng nói: “Cám ơn vú Lâm, con rất thích uống canh vú Lâm nấu.”

“Không thể chỉ uống canh, thiếu phu nhân, còn có những thuốc kia người cũng phải nhớ uống đúng hạn….., một này ba bữa, uống trước khi ăn cơm……”

“Dạ, vú Lâm, vú cứ yên tâm đi! Con nhớ rồi.’

“Còn nữa, vừa rồi thiếu gia còn dặn dò Hoa quản gia, muốn tuần sau chúng ta đem rèm cửa sổ cùng thảm bên kia đổi thành cái mới, vú đoán là người sắp tốt nghiệp, thiếu gia muốn cùng người về nhà lớn ở, đã có người giúp việc nên chuyện nhà cũng không cần thiếu phu nhân quan tâm…….”

Cố Thấm Đóa nghe xong cảm thấy xấu hổ.

Sau khi bọn họ kết hôn liền tới nơi này, anh nói nơi này gần trường học, phương tiện thuận lợi, nên Cẩm Lan Uyển nơi lớn đến mức dọa người bên kia thì cô chưa từng ở qua.

Hơn nữa nơi này cũng không có nhiều việc cần quan tâm, nhiều lắm chính là làm chút việc nhà, nấu cơm, tự tay hâm nóng thức ăn trong tủ lạnh do các đầu bếp bên Cẩm Lan Uyển có tay nghề sánh ngang khách sạn năm sao nấu như canh, cháo, vân vân, cũng may Nguyên tiên sinh cũng không quá bắt bẻ sự việc trên, mặc dù tài nấu nướng của cô bình thường nhưng cũng không đến nổi nuốt không xuống, cũng coi như đã góp một phần sức mọn rồi

Nhìn cái miệng nhỏ đang uống canh của Cố Thấm Đóa, dưới ánh mặt trời càng thêm xinh đẹp động lòng người, vú Lâm mừng thầm trong lòng.

Nhìn là biết do thiếu gia quá mức thương yêu, lần đầu tiên nhìn thấy vị thiếu phu nhân này thì bộ dáng ngược lại, dáng dấp được, thân hình lại tiều tụy, gầy gò, không thích nói chuyện, nhận thấy trong lòng cô chứa không ít buồn rầu

Nhưng hiện tại lại khác biệt, không chỉ thần sắc thay đổi tốt hơn, nụ cười cũng trở nên đáng yêu, lại sẵn lòng nói chuyện phiếm với mọi người, làm cho người ta nhìn là thích.

Vú Lâm vui mừng mà cười trêu chọc, “Thiếu phu nhân, mau điều dưỡng thân thể tốt hơn, sớm vì thiếu gia sinh cục cưng nhỏ đi!”

Cục cưng nhỏ?

“Phốc………….” Cố Thấm Đóa vừa mới vớt đùi gà trong canh lên miệng gặm, lại không may mắn cắn phải đầu lưỡi, đau đến nỗi cô sắp chảy nước mắt.

“Ai nha, sao không cẩn thận như vậy? Có nặng lắm không?”

Tiếp nhận khăn giấy vú Lâm đưa tới, Cố Thấm Đóa che miệng lắc lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc bỏ qua đùi gà, lấy cớ đi vệ sinh chạy mất.

Cho đến buổi tối khi vú Lâm đi rồi, cô mới vào phòng bếp một lần nữa, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy những chén thuốc bên trong được sắp xếp gọn gàng, lại nhìn lên lầu, bỗng nhiên thở dài.

Cố Thấm Đóa còn nhớ rõ, lần đầu tiên thấy Nguyên Thánh Thành, là trên quyển tập chí tài chính kinh tế mới xuất bản.

Trên trang bìa, người ông mặc tây trang mang giày da, thái độ ung dung, vẻ mặt nghiêm túc, một đôi con mắt sâu không đáy, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, sánh ngang với các nam minh tinh trong Làng Giải Trí, làm cho người khác thêm chú ý, thật là làm cho người ta đã gặp một lần liền không quên được.

Vẻ mặt bác Thường nặng nề chỉ chỉ người đàn ông trên trang bìa, nghiêm túc nói: “Chính là anh ta.”

Vì vậy Cố Thấm Đóa liền nhìn kỹ tên tiêu đề, Nguyên Thánh Thành.

Ba chữ Trung văn nhìn có vẻ hơi bình thường, nhưng ở giới tài chính Châu Á có ảnh hưởng rất lớn.

Nghe bác Thường nói, vị Nguyên tiên sinh này trong ngành ngân hàng rất xuất sắc, giữ chức phó tổng giám đốc ngân hàng Anh Hoa kiêm lãnh đạo vận chuyển, buôn bán lớn, nắm trong tay lượng tiền bạc khổng lồ, chỉ theo lệnh một người là người ở nhà họ Quan kia hai giới hắc bạch lưỡng đạo điều phải nhún nhường ba phần.

Nhà họ Quan ở Đài Trung, Đài Loan mặc dù không thể nói là nhà độc nhất, nhưng chỉ cần giậm chân một cái, cũng làm rung chuyển giới thượng lưu.

Nhà họ Quan chen chân vào nhiều lĩnh vực, từ tài chính đến bất động sản, từ ăn uống đến giải trí, đồng thời còn có tài sản khổng lồ, mua nhiều loại chứng khoán đầu tư lâu dài trong nhiều lĩnh vực, treo lên ký hiệu “Nhà họ Quan” thì chẳng khác nào có biển chữ vàng

Quan Lão thái gia trải qua phong ba một đời, hiện giờ con cháu dưới gối đầy nhà, thành viên trong tộc người nào cũng xuất sắc, không người nào không phải là tinh anh trên thương trường, tài năng xuất chúng? Sản nghiệp gia tộc tuy nhiều, nhưng Quan lão gia lại sớm phân chia cho các chi trong nhà tự do kinh doanh, bản thân ung dung vui vẻ bỏ quyền làm chủ.

Chỉ có ngân hàng Anh Hoa, bị ông cụ nắm vững vàng trong tay, thế nào cũng không chịu buông.

Ngân hàng Anh Hoa có tiền vốn hùng hậu, năm năm trước ra mắt thị trường Mĩ, theo sở giao dịch chứng khoán Newyork tính toán giá cổ phiếu hiện nay, thì tổng giá trị đã vượt qua 100 tỷ 2048 triệu nhân dân tệ, nhảy một cái trở thành ngân hàng lớn có sức ảnh hưởng lớn nhất Châu Á, bất luận là lợi nhuận hay năng lực tài chính thì Anh Hoa đều trở thành ngân hàng lớn điển hình.

Khi Quan lão gia thân thể khỏe mạnh thì các chi trong nhà họ Quan coi chừng địa bàn của mình, mọi người nước sông không phạm nước giếng, ngoài mặt các phe hòa nhã, nhưng một khi Quan lão gia xảy ra chuyện, con cháu trong nhà liền rục rịch ngóc đầu dậy, đánh chủ ý lên ngân hàng Anh Hoa.

Hào Môn, sợ xuất hiện cái gì nhất?

Là tai tiếng!

Quần chúng thích xem cái gì nhất?

Là tai tiếng Hào Môn!

Hơn nữa năm gần đây, các phóng viên trên tạp chí rối rít lấy độ dài số trang đăng tải, phú hào, vì tranh giành gia sản mà gây sóng gió không ngừng, những thứ kia đã đi theo suốt cuộc đời của các phú hào, danh tiếng, tài sản, quyền thừa kế vấn đề này nối tiếp vấn đề kia lần lượt nổi lên trên mặt nước, ân oán tình cừu liên tục không ngừng, cuối cùng biến thành cuộc chiến trên tòa án, không phải mẹ cùng con cái tranh giành trên tòa án thì cũng là anh em đấu đá, con cháu tàn sát lẫn nhau, ngoài mặt quần áo bảnh bao, phong quang vô hạn, sau lưng bộc lộ bộ mặt hung ác, làm trò hề.

Mắt thấy nhà họ Quan tranh giành gia sản, chúng truyền thông ngồi chờ xem kịch hay.

Nào có thể đoán được, nhà họ Quan ở Đài Trung ít giao du với bên ngoài, Quan lão gia đã sớm có sắp xếp để an tâm tịnh dưỡng, một cuộc điện thoại triệu tập Nguyên Thánh Thành ở công ty chi nhánh bên Hồng Kông, về quản lý tổng công ty ở Đài Bắc.

Cái này tốt lắm, “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”, người ngoài chê cười con cháu các chi nhà họ Quan, mình ở bên đây tranh giành bể đầu chảy máu, trái lại chiếm tiện nghi lại là người khác.

Thật ra thì người khác họ Nguyên Thánh Thành cũng không phải là nhân vật đơn giản, là cháu ngoại ruột duy nhất của Quan lão gia, con trai độc nhất của Quan đại tiểu thư, tình huống bên cha thì lại rất thần bí, chỉ nghe thấy mơ hồ là có thế lực rất lớn ở Nam Mĩ.

Còn về bản thân Nguyên Thánh Thành, tốt nghiệp đại học kinh tế ở trường Munich Đức, cầm hai bằng đại học tài chính và công trình, tinh thông bốn loại ngôn ngữ, nghe nói khi còn học đại học, mỗi khi đến kì nghỉ đông và nghỉ hè, sẽ một mình đến công ty Wall Street nổi tiếng nhất ở nước Mĩ để thực tập.

Sau khi từ Hồng Kông về Đài Loan, vị này giữ vị trí Biểu thiếu gia của nhà họ Quan, ngoài mặt đối với các loại nghi vấn bên ngoài không biến sắc, làm việc quả quyết sắc bén cực kỳ, trong thời gian ngắn nhất, các phe đối đầu trong ban Hội đồng quản trị ngân hàng Anh Hoa, đội ngũ đấu đá nội bộ khắp nơi đối với Nguyên Thánh Thành không có chỗ nào không phải là lui bước ba thước, nhún nhường ba phần.

Năng lực làm việc xuất sắc, hơn nữa bối cảnh gia thế hiển hách, chỉ cần đứng yên ở một chỗ, cũng có thể làm khiếp sợ bất kỳ đối thủ nào, thử hỏi ai không có mắt mà lại đi trêu chọc nhân vật như thế chứ?

Cho nên, dù cho Cố Thấm Đóa cô có gan lớn như trời, cũng trăm ngàn lần không dám đi trêu chọc Nguyên Thánh Thành.

Nhưng việc đời khó đoán, cô không chỉ trêu chọc tới người ta, mà còn bay lên cành cao, hóa thành Nguyên phu nhân………

Phen này gặp gỡ, giống như một chuyện xưa hoang đường, tưởng chừng chỉ có xuất hiện trong phim thần tượng, nhưng lại thật sự xảy ra ở trên người Cố Thấm Đóa, làm cho cô mỗi khi nhớ lại, cũng không nhịn được không biết nên khóc hay cười, giống như trên hài kịch vừa làm cho người ta ôm bụng cười, nhưng lại bỗng trở nên hoang đường, khôi hài trộn lẫn với tự giễu, phẫn nộ hòa cùng nước mắt………

Một năm trước, đúng vào cái đêm mùa đông, khí hậu cực kỳ giá rét.

Lễ Giáng Sinh náo nhiệt vừa qua khỏi, một cuộc khủng hoảng tài chính bất ngờ xảy ra như lốc xoáy cuốn sạch Đài Loan, một nhóm công ty có sức cạnh tranh lớn đánh thẳng vào thị trường, các công ty nhỏ gặp phải tai họa ngập đầu, rối rít tuyên bố phá sản đóng cửa, trong số đó có công ty đồ chơi mang tên “Phú Quý”

Công ty đồ chơi xuất khẩu các loại búp bê nhung, Anime quanh thân, đồng hồ đeo tay cùng nhiều loại nhân vật trong phim, xuất khẩu sang Đông Nam Á cùng Châu Phi, ai ngờ lại đứng mũi chịu sào trước trận cuồng phong này, liền rơi vào hoàn cảnh khó khăn trong một tháng ngắn ngủi, trong lúc nhất thời lời đồn phá sản nổi lên bốn phía.

Thân là lãnh đạo Cố Đại Phú gấp đến hỏa công tâm, nghỉ hết mọi biện pháp để cứu vãn công ty, không ngờ vì vất vả quá độ mà dẫn đến đột phát xuất huyết não, cấp cứu không có hiệu quả nên rời khỏi nhân gian.

Nghe nói cong ty đồ chơi sắp đóng cửa, những đối tác làm ăn trước kia, đều độc ác tàn nhẫn, từ bốn phương tám hướng chạy đến công ty, thậm chí bắt đầu ủy thác các chuyên gia định giá tất cả đồ vật có giá trị, bao gồm đất đai, công ty, thiết bị………Cũng có người nảy sinh ý đồ với con gái duy nhất còn học đại học của Cố Đại Phú.

Tháng trước mới qua sinh nhật hai mươi tuổi của Cố Thấm Đóa, cô cũng bị hàng loạt biến cố dọa cho choáng váng, sau khi nhận được thông báo cô từ trường học chạy đến bệnh viện, quỳ gối trước giường bệnh, nắm tay Cố Đại Phú, liều mạng kêu, “Ba…..Ba………” Mặc cho bao người tới khuyên, cô nhất định gắt gao cầm lấy, giống như sợ một khi buông tay, ba từ đó sẽ biến mất không thấy nữa.

Cổ họng gào thét, nước mắt dâng trào, Cố Đại Phú vẫn bỏ lại con gái rời đi nhân thế.

Những ngày kia, cuồng phong vẫn thổi mạnh, bầu trời âm u, thỉnh thoảng lại có mưa, khu mộ nằm ở lưng chừng núi bị rừng thông to lớn bao quanh, từng hàng Mộ Bia nối tiếp nhau trong uy nghiêm đáng sợ.

Cô gái nhỏ thân hình mỏng manh gầy gò rút thành một cục, lẻ loi tựa vào Mộ Bia bên cạnh.

Cô an táng người ba mới qua đời cùng người mẹ mất sớm của mình cùng một nơi, “Sinh cùng chăn, chết chung huyệt”, bọn họ đều có thể vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không bao giờ phải cách xa.

Cô không dám về nhà, mỗi ngày đều có rất nhiều người xa lạ đến cửa nhà họ Cố, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể xong vào niêm phong nhà cửa….

Cố Thấm Đóa nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa, mình thực sự sẽ thành cô nhi không có nhà để về.

“Tiểu thư! Thì ra con thực sự ở nơi này, bác tìm con ở khắp nơi.” Bác Thường cựu thần của công ty không biết làm cách nào cư nhiên tìm được cô, nhìn di ảnh trên mộ bia, trên mặt khuôn già nua rơi lệ không ngừng, thương cảm mà khuyên nhủ: “Tiểu thư cô nhất định phải phấn chấn lại, nếu ông chủ mà nhìn thấy cô như vậy, ông ấy sẽ đi không được yên lòng…….”

Một câu thức tỉnh Cố Thấm Đóa. Đúng vậy nha, chính mình là một đứa bé ngoan, sao có thể khiến cho ba mẹ trên thiên đường không yên lòng về cô đây?

Cô lau khô nước mắt thật nhanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy cố gắng cười to, hỏi: “Bác Thường, bác vội vã tìm con, là có chuyện gí sao?”

“Đúng là có một văn kiện rất quan trọng, muốn tìm tiểu thư thương lượng, chúng ta lập tức đến công ty đi……….”

Theo bọn họ rời đi, trong mộ địa mọi sự vật im lặng, mưa đã dừng rơi, chỉ có gió lạnh thấu xương thổi qua giống như tiếng linh hồn không ngừng kêu gọi.

Ẩn núp ở chổ rẽ, một chiếc xe thể thao đang lẳng lặng dừng sát đó, người đàn ông trong xe sau khi thấy bọn họ lên xe rời đi, gương mặt tinh tế vẻ mặt trước sau không đổi, điểm tiết lộ cảm xúc duy nhất, là dưới sống mũi anh tuấn khẽ mân mê môi mỏng.

Cửa sổ xe từ từ đóng lại, che khuất người đàn ông anh tuấn với sườn mặt khía cạnh, cuối cùng hoàn toàn đóng chặt, sau dó xe nhanh chóng rời đi.

Đi qua đường lớn, khu Mộ Địa lại khôi phục lại sự yên ả, giống như mới vừa rồi chiếc xe chạy nhanh qua chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Công ty đồ chơi Phú Quý xử lý công việc trọng đại, cũng giống yên tĩnh như nước động trên mặt đường.

Cố Thấm Đóa ngồi ở phòng làm việc của ba cô lúc còn sống, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn phòng làm việc bên ngoài trống rỗng, giấy tờ phân tán khắp nơi, bình hoa trên bàn không ai tưới nước trở nên khô héo, từng thùng hàng mẫu Búp Bê dính đầy bụi bậm……Khiến lòng người ta cảm thấy bi thương..

“Chính bác làm ở đây gần mười năm rồi, như thế nào cũng không nghĩ loại chuyện này có thể xảy ra.” Bác Thường thở dài nói: “Ông chủ ra đi quá đột ngột, rất nhiều việc cũng không bàn giao rõ ràng, hiện tại công ty loạn thành một đoàn, mấy trăm công nhân chờ phát lương…..Tiểu thư, công ty là tâm huyết nhiều năm qua của ông chủ cùng mọi người, chúng ta không thể để nó cứ như vậy mà sụp đổ……….”

Cố Thấm Đóa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đo đỏ nhưng lại kiên định gật đầu một cái, “Bác Thường, những thứ này con đều hiểu, bác có thể nói chho con biết hay không, bây giờ có còn biện pháp nào có thể cứu công ty?”

“Đây chính là nguyên nhân bác vội vã tìm con, hiện tại vấn đề lớn của công ty là không đủ tiền vốn, không có tiền bạc, nguyên vật liệu không cách nào cung cấp như bình thường, nhưng mấy ngân hàng như thế nào cũng không chịu cho chúng ta vay tiền……Ngày hôm qua chính bác cũng cho rằng không thể cứu vãn công ty nữa rồi, ai ngờ buổi chiều đột nhiên có vị tiên sinh phái người tìm bác, nói nguyện ý giúp công ty chúng ta vượt qua khó khăn…….Nhưng tiên sinh ấy tuyên bố chỉ khi thấy tiểu thư, tất cả chi tiết cũng chỉ nói với tiểu thư.”

Cố Thấm Đóa nghe đến mê mẫn, nghe vậy không khỏi sửng sốt, “Muốn………Gặp con?”

“Đúng, chỉ danh muốn gặp con, người kia…..”Bác Thường đặt lên trân bàn một quyển chí tài chính kinh tế đẩy đến trước mặt cô, hơn nữa còn trịnh trọng chỉ chỉ người đàn ông trên trang bìa, nói: “Chính là anh ta.”

Cố Thấm Đóa nhìn trên trang bìa là cái người kia, nghi ngờ nhìn về phía bác Thường.

“Con không biết vị Nguyên tiên sinh này sao? Vậy thì thật kỳ quái.” Vẻ mặt bác Thường đồng dạng giống cô không hiểu, “Một giờ trước chính Nguyên tiên sinh còn gọi điện thoại cho bác, nói cho bác biết con ở khu Mộ Địa, hơn nữa còn dặn dò nói con nhất định phải sớm đến gặp anh ta………”

Ah? Người kia làm sau biết cô ở khu Mộ Địa?

Cố Thấm Đóa nghẹn họng nhìn trăn trối, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên do, dứt khoát buông tha, mân mân cánh môi khô khố hỏi: “Vậy, bác Thường, vị Nguyên tiên sinh này, anh ta thực sự có thể giúp chúng ta sao?”

“Theo bác được biết, chỉ cần người này chịu giúp một tay, công ty nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn.” Bác Thường vô cùng khẳng định nói: “Công ty còn chưa tuyên bố phá sản, lúc này nếu như có một lượng tiền chảy vào, là có thể giúp công ty giải trừ nguy cơ trước mắt.”

Tiểu thư có thể không hiểu, nhưng ông sao có thể không rõ được.

Nguyên Thánh Thành, chính là phó tổng giám đốc ngân hàng Anh Hoa! Là người nắm quyền ngân hàng tư nhân lớn nhất Đài Loan, lại chủ động đưa ra cành ô liu cho công ty đồ chơi nho nhỏ, nhưng……..Ai nào biết mục đích của đối phương là cái gì chứ?

Nhìn cô gái trẻ đang trong tuổi thanh xuân trước mắt, trong mắt bác Thường mang theo sự lo lắng nói: “Tiểu thư, nếu không chúng ta suy nghĩ biện pháp khác…….”

“Không có chuyện gì bác Thường, bác yên tâm, con đã trưởng thành, sẽ không để cho công ty sụp đổ như vậy.” Cố Thấm Đóa nhìn cấp dưới trung thành nhất của ba ba, như đinh đóng cột nói: “Vô luận như thế nào, con cũng phải thử một lần.”

Vị Nguyên tiên sinh muốn gặp cô kia, nắm trong tay một lượng tiền lớn, hết thảy đối với công ty mà nói, không thể nghi ngờ là cây cỏ cứu mạng cuối cùng.

Buổi chiêu ngày hôm sau, bầu trời gần đây lúc nào cũng mù mịt cuối cùng cũng trở nên quang đãng, sắc màu ấm hiếm có của ánh sáng mặt trời, Cố Thấm Đóa đã sớm có mặt tại khu vực vàng ngân hàng Anh Hoa, bên ngoài phòng làm việc phó tổng giám đốc ở tầng thứ bốn mươi bảy.

Cố tiểu thư sao? Nguyên tiên sinh đang đợi cô.” Thư ký Tú Nhã xinh đẹp hào phóng, đoan trang mặt không biến sắc quan sát cô, sau đó khách khí mời cô đi vào.

Phòng làm việc của anh ta, cả phòng đều là màu trắng và đen, phối hợp với nhau tạo nên cảm giác thanh thoát, rõ rang là chủ nhân rất biết thưởng thức, toàn bộ mặt tường đặt tủ sách khổng lồ, tất cả đều là sách chuyên ngành được đặt chỉnh tề, cửa sổ sát đất to lớn trong suốt sạch sẽ sang ngời, rộng rãi khiến ánh sang mùa đông chiếu khắp cả gian phòng.

Cố Thấm Đóa nhìn về người đàn ông đang làm việc chuyên chú ở bàn công tác rộng rãi, đang vừa nói điện thoại, vừa ký tài liệu thật nhanh.

Anh ta hình như không xem cô người tới cửa thăm hỏi là khách, hay hoặc là trong lòng anh ta, căn bản không xứng đáng được coi trọng là khách, sau khi nghe nữ thư ký báo cáo, anh ta chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, gương mặt cực kỳ tinh xảo tuấn tú, ánh mắt lạnh nhạt mang chút sắc bén, khóe môi lại như có như không cong lên.

Hơi hơi gật đầu ý bảo Cố Thấm Đóa ngồi xuống, anh ta lại tiếp tục làm tiếp công việc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.