Người Tình Bá Đạo

Chương 131: Chương 131: Hạ Mộc Lạo xuất hiện




Lạc Thanh mặt vô cảm nói:”Sau này không được động vào cá của tôi, biết mình sai chưa?”

Tôi gật gật đầu:”Tôi biết mình sai rồi.”

“Vậy phạt cô một tuần không được ra khỏi nhà, có chấp nhận xử phạt không?”

Tôi lại gật đồng đồng ý:”Vâng, vậy tôi không cần theo anh đi làm nữa đúng không?”

Anh ta nghi ngờ liếc mắt nhìn tôi một cái:”Không được, khi tôi đi làm cô nhất định phải đi theo, tôi chuẩn bị nghỉ làm một tuần, vì vậy phạt cô một tuần.”

Tôi lại gật đầu đồng ý.

Anh ta tiếp tục nói:”Ừm, vậy cô có thể về ngủ rồi.”

Tôi đưa mặt lại gần:”Lạc Thanh, tại sao anh lại có chìa khóa phòng tôi?”

Anh ta cứng nhắc nói:”Chìa khóa có ba cái, đưa cho cô một cái, tôi còn ba cái.”

Tôi bức tức trừng mắt nhìn anh ta, vươn tay ra:”Đưa hết chìa khóa đây cho tôi, một người đàn ông đã trưởng thành như anh sao dám tự ý vào vào phòng phụ nữ hả?”

Vẻ mặt Lạc Thanh chân thành nhìn tôi:”Cùng lắm chỉ là một tiểu nha đầu chứ mấy, phòng của tiểu nha đầu sao không thể vào?”

Tiểu nha đầu á? Không đưa chìa khóa còn lí do lí trấu, tôi vênh mặt nói:”Đưa tôi về phòng, anh lôi tôi ra thì phải kéo tôi về.”

Lạc Thanh thở dài:”Gặp phải tiểu nha đầu cô thật không may cho tôi.” Nói xong, ném tôi về phòng, đóng sầm cửa lại.

Ngủ mê man không biết trời đất là gì, vừa tỉnh dậy, tôi liền chạy ra ban công hít thở không khí trong lành, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Mười phút sau, trong bể đã có hai con cá, vẫn là màu đen, tôi chớp mắt nhìn con cá qua lớp kính thủy tinh.

“Tô Thiển Thiển, cô lại muốn làm gì cá của tôi, bộ cá của tôi đắc tội gì với cô hả?”

Tôi quay đầu lại, thấy Lạc Thanh từ cửa đi vào, ngượng ngùng cười cười:”Anh về rồi à, tôi có động vào cá của anh đâu, chỉ nhìn chúng nó thôi, không có ý gì khác mà.”

Tâm trạng Lạc Thanh hình như tốt lắm:”Tiểu nha đầu, lão đại đưa cô đi dạo.”

Xuống tầng dưới, Lạc Thanh bắt tôi đứng ngoài tiểu khu đợi anh ta, đợi được vài phút thì anh ta cưỡi một con ngựa sắt tới trước mặt tôi.

Dường như đã mấy năm rồi không đạp xe đạp, khoảng lên cấp ba thì không đi nữa, hồi học cấp hai tôi và Tử Kiềm đều đạp xe đạp đến trường, tôi không biết đi, vì vậy luôn ở yên sau, vì lúc học xe đạp tôi từng bị ngã, vậy nên rất sợ.

Hai phút sau, Lạc Thanh đạp xe đạp lượn quanh tôi hai vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi:”Mau lên đi.”

Tựa như quay trở về thời học sinh, tôi ngoan ngoãn ngồi sau Lạc Thanh, Lạc Thanh nói:”Đưa tay cho tôi.”

Tôi đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của anh ta, anh ta kéo tay tôi vòng qua lưng anh ta:”Ôm chặt vào, ngã tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”

Tay tôi cứng đờ tại nơi đó:”Chúng ta đi đâu?”

“Đầu tiên cứ lượn một vòng đã, để cô quen môi trường xung quanh, sau đó đưa cô ra bờ biển hóng gió.”

Dường như tại anh ta đi quá nhanh, tay tôi không thể không ôm chặt lấy lưng của anh ta, áp mặt vào tấm lưng dài rộng.

Tuy rằng không quen chỗ này, nhưng tôi nhận ra đầu tiên là đi một vòng quanh trường đại học Thánh Triều:”Lạc Thanh, nhị công tử như anh mà cũng biết đạp xe đạp sao? Mẹ anh lo lắng cho anh như vậy, cho dù anh có muốn sao trên trời bà ấy cũng sẽ lên đó hái xuống cho anh.”

Lạc Thanh nói:”Có một số việc cô không hiểu, tôi cũng không muốn sinh ra trong nhà giàu có, dù rằng có rất nhiều người ngưỡng mộ tôi, nhưng tôi không thích cuộc sống thế này tẹo nào, tôi thích một cuộc sống đơn giản, có thể không cần nghĩ nhiều, có thể không làm việc mình không muốn, người của công chúng giống như anh tôi thực ra rất mệt, anh ấy không cự tuyệt cô gái nào nên mới có cái danh playboy, thực ra anh ấy cũng có rất nhiều nỗi khổ, có nhiều áp lực, anh ấy đã tiếp nhận công ty được năm năm, không ít thiên kim tiểu thư con gái quan lớn có tình ý với anh ấy, nhưng anh ấy vì không muốn hôn nhân của mình có những yếu tố khác nên mới không cự tuyệt người phụ nữ nào, vậy nên cho tới bây giờ anh ấy vẫn như thế, vẫn là độc thân. Cũng bởi vậy nên tôi mới bị mẹ tôi dọa dẫm, lúc nào cũng ép tôi sớm kết hôn sinh con.”

Thì ra không phải cứ sinh ra trong nhà giàu có thì sẽ vui vẻ, nhà giàu cũng có nỗi khổ của nhà giàu:”Lạc Thanh, theo lời anh nói hôm qua, ý của anh hình như ngay cả tài sản trong nhà cũng không cần, anh có thể từ bỏ tất cả tài sản sao?”

Tiếng Lạc thanh rất thờ ơ, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, lúc nói những lời này chắc hẳn anh ta đang rất vui:”Nói thật tôi chẳng có chút hứng thú nào với tài sản trong nhà, huống hồ anh tôi đã bỏ rất nhiều công sức vì công ty, tôi cũng không muốn tranh bất cứ thứ gì với anh ấy, tình cảm của hai anh em tôi từ trước tới giờ vẫn rất tốt, tôi còn hiểu anh tôi hơn cả cha mẹ tôi, anh ấy vẫn luôn muốn được tự do, nhưng lại buông tha nó vì công ty, bây giờ anh ấy đã quen với cuộc sống dạng này rồi, cũng không muốn tôi không vui, nên anh ấy cũng không ép buộc gì tôi, bắt tôi vào công ty làm giám đốc tài chính là ý của cha tôi, cha muốn tôi tiếp nhận công ty, bởi cái danh playboy của anh tôi không dễ nghe gì, hơn nữa lại nổi tiếng ở Mộ Phong như vậy.”

“Vậy bây giờ anh rất vui sao?”

“Tuy không có việc gì đáng để tôi vui, nhưng ít nhất đây là cuộc sống mà tôi muốn, ít nhất không phải làm những việc mình không muốn làm.”

Làm như vậy, liệu có công bằng với Lạc Mạc không? “Vậy anh cứ muốn nhìn anh trai anh phải sống khổ sở như thế sao?”

Lạc Thanh im lặng, tôi cũng không nói nữa.

Thì ra Lạc Mạc không hề cự tuyệt những người phụ nữ tiếp cận mình là có nguyên nhân, hồi trước tôi chỉ thấy anh ta một tên sắc lang, Hạ Mộc Lạo nói Lạc Mạc nổi tiếng đào hoa, mẹ Lạc Thanh cũng nói Lạc Mạc không hề cự tuyệt bất kì người phụ nữ nào, nhưng Lạc Mạc sống cũng không vui vẻ gì.

Hồi lâu sau, Lạc Thanh nói:”Tiểu nha đầu, lên dốc đấy, ôm chặt vào.”

Tôi quấn chặt đôi tay:”Ừm, ôm chặt rồi.”

“Hồi trước cô đã đến Mộ Phong?”

“Ừ, đến đây từ bốn năm trước.”

“Vậy cô và anh tôi rốt cuộc có quan hệ gì?”

Tôi cười nhẹ ra tiếng:”Giữa tôi và anh trai anh chỉ có hiểu lầm, phụ nữ yêu thương nhung nhớ hắn rất nhiều, lần đó chân tôi bị thương thì gặp được hắn, hắn coi tôi là phụ nữ thích hắn, bèn đưa tôi tới khách sạn Kim Phong, lúc đầu tôi không hiểu ý, bởi vì khách sạn tôi ở là Kim Phong, tôi cứ nghĩ hắn ta tốt bụng mang tôi về khách sạn, ai dè hắn lại xem tôi giống loại phụ nữ kia. Sau khi tắm xong chỉ buộc một chiếc khăn tắm đi ra , tiếp đó khắn tắm bị rơi, tôi nhìn thấy hết toàn thân của hắn ta, trước khi tôi đi anh trai anh còn nói nếu quay lại Mộ Phong thì phải chịu trách nhiệm với hắn, là thế đấy.”

“Anh tôi vẫn còn nhớ cô, chứng tỏ ấn tượng lần đầu tiên của hai người rất là sâu sắc. Cô có thích anh tôi không?”

Ấn tượng đúng là rất sâu, suýt tí nữa thì bị anh ta cưỡng bức không sâu mà được à. “Một người đàn ông khỏa thân ở trước mặt, anh nói xem ấn tượng có thể không khắc sâu không?”

Lạc Thanh cười khẽ:”Hôm nào tôi cũng khỏa thân cho cô nhìn, để xem ấn tượng của cô đối với tôi sâu sắc được bao nhiêu?”

“He he, được nha được nha, nếu anh chịu khỏa thân cho tôi ngắm, tôi nhất định phải chụp lại, sau đó bán cho mấy bà sắc nữ trong công ty, chắc chắn sẽ kiếm được một món lớn.”

Lạc Thanh nhả ra một câu:”Cô nghĩ cũng hay lắm cơ. Nếu cô mà dám chụp, tôi cũng sẽ chụp lại cô mấy tấm, sau đó tuồn lên mạng, cho cô một đêm thành sao luôn.”

“Cũng được thôi, bây giờ mĩ nhân trên mạng rất nhiều, nếu có thể thành sao tôi nhất định sẽ nhớ bố cáo với thiên hạ ảnh của anh.”

“Tô Thiển Thiển, cô quá độc ác, dám dùng cách đấy uy hiếp tôi.”

Cọ cọ trên lưng hắn:”Giống nhau cả thôi, giống nhau cả thôi.”

Đến bờ biển, Lạc Thanh dừng xe bên đường, hai người hiểu nhau đều im lặng không nói, lúc này ra biển quả thực không phải là một việc hay, sắc trời u ám, dường như sắp có một trận mưa to trút xuống. Đến lúc mưa xuống, chúng tôi không nơi trú ẩn, chỉ có thể tắm mưa thôi.

Tôi cúi đầu theo sau Lạc Thanh, giống như một đứa trẻ phạm lỗi:”Lạc thanh, chúng ta về đi, sắp mưa rồi.”

Lạc Thanh đột ngột quay đầu, nắm chặt tay tôi đi lên phía trước:”Mưa xuống thì tắm mưa, lẽ nào cô không muốn tắm mưa với tôi à?” Tôi không nói nữa, để mặc anh ta kéo tôi về phía trước. Anh ta ngồi xuống bãi cát, tôi ngồi bên cạnh anh ta, anh ta nằm xuống, nâng tay lên che đi đôi mắt.

Tất cả đều nhàm chán, tôi chỉ có thể ngồi nghịch cát, một người chơi thật chẳng vui gì cả, vẩy cát lên người anh ta.

Anh ta không hề động đậy, tôi càng chơi càng vui, vẩy lên người anh ta rất nhiều cát, anh ta không nóng không lạnh phun ra một câu:”Tiểu nha đầu, cô đừng quên quần áo tôi là cô giặt đấy nhé, bây giờ cô nghịch bẩn, tối về cứ ngồi đó mà giặt chăn cho tôi, muốn tìm thú vui tôi tạo thú vui cho cô.”

“Không, tôi không giặt chăn đâu, hôm đó anh chỉ bảo tôi phải giặt quần áo cho anh, không nói là phải giặt chăn, anh tự đi mà giặt.”

Anh ta ngồi thẳng dậy, lắc đầu nhìn tôi:”Đó là một trong những nhiệm vụ của osin, đương nhiên là cô phải giặt.”

“Anh vẩy cát lại lên người tôi là được chứ gì, chúng ta huề nhau, dù thế nào tôi cũng không giặt chăn.”

Lạc Thanh quả thật hất cát lên người tôi, tôi lại ném vào người anh ta, tiếng cười vui vẻ mãi không dứt.

Không biết từ bao giờ, trên mặt cát lại có thêm một cái bóng, tôi híp mắt ngẩng đầu nhìn lên, chủ nhân của cái bóng lại là Lạc Mạc, tôi theo bản năng nắm chặt lấy tay Lạc Thanh.

Lạc Thanh quay đầu lại nhìn Lạc Mạc:”Anh, anh có muốn chơi cùng không?”

Lạc Mạc nhìn tôi và Lạc Thanh từ trên cao, tôi cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh ta:”Lạc Thanh, chúng ta về đi, thấy anh nghịch cát hình như anh trai anh không vui.”

Lạc thanh không quay đầu lại nói”Anh, anh đến chỗ này làm gì?”

“Tô Thiển Thiển phải về công ty với anh một chuyến, có người tìm cô ấy.”

Tôi quay đầu lại, thấy ánh mắt Lạc Mạc đang nhìn tôi.

Có người tìm tôi, sẽ không phải là cha của Lạc Thanh đấy chứ, tôi không đi:”Tôi không đi, ở Mộ Phong này tôi chỉ quen hai người, sẽ không có ai tìm tôi.”

Lạc Mạc ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau:”Người đó là bạn trai bốn năm trước của em, nhưng quan hệ hiện tại của hai người như thế nào tôi không biết, quan trọng là tôi không cho phép em trong lúc đang qua lại với người khác lại có quan hệ không rõ ràng với em trai tôi, hoặc em phải cắt đứt với hắn, hoặc là phải rời khỏi Lạc Thanh, nên chọn thế nào em tự nghĩ đi.”

Trong lòng chấn động, là hắn, sao có thể tìm đến như như vậy được, hôm qua mới gọi điện thoại, hôm nay đã đích thân đến, tốc độ nhanh như vậy là sợ tôi chạy trốn hay là sợ không thể đả kích tôi?

Lạc Thanh nhéo lên tay tôi một cái:”Tiểu nha đầu, chúng ta về công ty, quăng tên bạn trai đó của cô đi, sau này ở với lão đại.”

Hắn ta và tôi không có chút quan hệ nào, đi thì biết phải làm sao:”Tôi không muốn đi, anh ta không phải là bạn trai tôi.”

Lạc Mạc nghiêm túc nói:”Quan hệ giữa em và anh ta tôi không rõ, nhưng anh ta đã nói với cha tôi em là bạn gái của anh ta, còn nói tôi đã làm gì, bây giờ cha tôi và anh ta đang ở công ty, bắt tôi đưa em về để hỏi cho rõ. Tô Thiển Thiển, chuyện của em và Lạc Thanh mẹ tôi đã ngầm đồng ý, nhưng cửa của cha tôi em vẫn chưa qua, nếu muốn tiếp tục với Lạc Thanh, em nhất định phải đối mặt với cha tôi, nhất định phải nói rõ ràng với người đó. Bây giờ cha tôi hiểu lầm tôi đã làm gì em rồi, thanh danh của tôi bị em hủy sạch rồi đấy.”

Xem ra tôi đã khiến Lạc Mạc phải khổ lây:”Lạc Mạc, anh cứ về trước đi, chúng tôi sẽ về sau.”

Lạc Mạc liếc tôi một cái, sau đó lại nhìn Lạc Thanh, quay người, rời đi.

Sau khi bóng dang Lạc Mạc biến mất, Lạc Thanh hé mắt nhìn tôi:”Cô đã gây ra họa gì thế? Người đó đuổi từ Thẩm Phong đến tận Mộ Phong.”

Tôi đứng dậy, phủi sạch cát trên người, vươn tay về phía anh ta:”Tối hôm qua đã diễn kịch cho anh, hôm nay anh cũng phải diễn kịch cho tôi, cố gắng làm ra vẻ mờ ám một chút. Dù sao cha anh cũng ở đó, lừa được mẹ anh rồi chẳng nhẽ lại không lừa được cha anh.”

Trong mắt Lạc Thanh đầy ý cười:”Được, cô giúp tôi lừa cha mẹ tôi, đến lúc nào đó tôi sẽ giúp cô lừa cha mẹ cô.”

Anh ta đưa tay cho tôi, tôi giúp anh ta đứng dậy.

Đạp xe về, còn chưa về đến nhà mưa đã trút xuống, Lạc Thanh vứt xe đạp sang một bên, cúi người xuống:”Lại đây, tôi cõng cô.”

Tôi trèo lên lưng anh ta, vòng tay ôm lấy cổ anh ta:”Lạc Thanh, còn bao xa?”

Lạc Thanh không tốn chút sức nào nâng tôi lên:”Đi theo con đường này rồi quẹo trái, không tới hai phút sẽ đến.”

Mấy phút sau, tôi và Lạc Thanh cả người ướt đẫm đứng trước cửa công ty, trên tóc vẫn còn vương vài giọt nước, anh ta không thả tôi xuống mà đi vào thang máy luôn, tôi quay đầu lại, trong thang máy vẫn còn một người, đó chính là người đã nhìn thấy tôi trong phòng vệ sinh nam, người đàn ông đó quái dị nhìn tôi, mặt tôi nóng bừng, vùi đầu vào trong cổ Lạc Thanh.

Thang máy đến tầng 32 thì dừng lại, người đàn ông kia ra khỏi thang máy, tôi hỏi:”Lạc Thanh, cha anh có nói nhiều không? Để tôi chuẩn bị tâm lí một chút.”

“Phải xem có việc gì cần giải quyết không đã, cho dù tôi thấy cả cha và mẹ tôi đều rất phiền.”

Đến tầng 43, một người hơn ba mươi tuổi mỉm cười nhìn Lạc Thanh, đưa tôi và anh ta vào một căn phòng.

Đến phòng làm việc lại không thấy Hạ Mộc Lạo đâu, chỉ thấy mỗi mình Lạc Mạc. Lạc Thanh hỏi:” Anh, không phải anh nói cha đến à? Đâu rồi?”

Lạc Mạc chỉ vào một cánh cửa:”Ở đó, hai người tự cẩn thận, tôi không giúp được đâu.”

Tôi ở phía sau Lạc Thanh từng bước từng bước tiến gần cánh cửa nhỏ đó, tim tôi đập càng lúc càng nhanh, có cảm giác như đang đi lên đoạn đầu đài:”Lạc Thanh, một mình anh đi đi.”

“Không sao, chúng ta sẽ đi nhanh thôi, không cần phải nói nhiều với bọn họ, có việc gì phải cố gắng giải quyết nhanh, nếu không thì gọi trợ giúp.”

Cửa được mở ra, ánh mắt Hạ Mộc lạo sắc bén nhìn chằm chằm về phía tôi , tôi sợ hãi nắm chặt tay Lạc Thanh.

Không ngờ hắn ở ngay cửa, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bị hắn dọa một mạng.

Cha Lạc Thanh nghiêm túc nhìn tôi và Lạc Thanh, tôi biết ánh mắt của Hạ Mộc Lạo vẫn luôn dõi theo tôi, nhưng tôi không muốn nhìn hắn ta, cũng không muốn phải đối mặt với ánh mắt sắc bén của hắn, trọng giọng Lạc Thanh mang theo chút mệt mỏi, còn có chút không kiên nhẫn:”Cha, có chuyện gì thì nói luôn đi, con sợ bạn gái con sẽ bị ốm.”

Ánh mắt cha Lạc Thanh hướng thẳng về phía tôi, Lạc Thanh đáng chết, đưa tôi ra làm gì, cái thái độ nghiêm túc của cha anh sao có thể để chúng ta dễ dàng qua cửa được hả?

“Lạc Thanh, sau lưng chính là bạn gái hiện tại của con đúng không?”

Lạc Thanh không kiên nhẫn nói:”Không phải bạn gái chẳng lẽ lại là người con thuận tay nhặt từ đường về à? Cha cũng không phải không biết từ trước đến nay con không thích phụ nữ đến gần.”

“Lạc Thanh, tôi là cha anh đấy, thái độ gì đây hả?”

“Hôm qua con đã đáp ứng mẹ giờ này năm sau sẽ có cháu cho mẹ bế rồi, mắc bệnh thì làm sao sinh con được nữa.”

Lạc Thanh chết tiệt, dám đẩy mọi thứ lên đầu tôi, sau khi về anh phải trả phí bồi thường về mặt tinh thần và danh dự bị hao tổn của tôi.

Tầm mắt cha Lạc Thanh chuyển qua Hạ Mộc Lạo, ánh mắt sâu không thấy đáy, không mảy may có chút tinh thần:”Hạ tổng, người mà cậu nói là bạn gái của con trai tôi sao? Phải nhìn cho rõ, đứa con này của tôi trước giờ đều rất nghe lời, nhưng cũng rất cố chấp, nếu là của nó người khác không thể đoạt được, nếu không phải là của nó nó sẽ không cần.”

Tiếng bước chân ngày càng tiếng gần về phía tôi, không cần nhìn cũng biết là Hạ Mộc Lạo bước đến, cái bóng dài phủ lên người tôi, đúng lúc cái bóng đó chạm vào mặt tôi tay Lạc thanh đã đẩy ra ngay lập tức:”Đây là bạn gái của tôi, ngoài tôi ra, không ai được phép chạm vào mặt cô ấy.”

Ngữ khí của anh ta vô cùng kiên định, nếu không phải tôi đã biết chuyện này từ trước, có khi cũng bị cảm động cũng nên.

Tiếng Hạ Mộc Lạo truyền vào trong tai:”Thiển Thiển, anh đến đón em, chúng ta cùng về Thẩm Phong.”

Tiếng Hạ Mộc Lạo vừa trầm vừa thấp, làm người nghe cảm thấy đau lòng, nhưng thế cũng không thể làm tôi quyết định về cùng hắn ta.

Lanh lùng nhả ra một câu:”Thật xin lỗi, tôi không quen anh.”

“Thiển Thiển, về cùng anh, cho anh một cơ hội bù đắp cho em.”

Bây giờ bù đắp cho tôi còn có tác dụng sao? Anh sẽ bù đắp cho tôi như thế nào? Đây, lại là một cái bẫy nữa sao? Một lần làm kẻ ngốc đã đủ rồi, có những chuyện tôi không muốn nó xảy ra hai lần. Tôi đã bỏ đi rồi, anh vẫn không chịu buông ta cho tôi, sẽ có một ngày tôi trả lại tất cả, sẽ có một ngày tôi đến trả thù anh. Hạ Mộc Lạo, anh đợi đi, rồi sẽ có một ngày anh sẽ biết tôi không phải là con ngốc, những vết thương anh đã gây ra cho tôi tôi sẽ trả lại toàn bộ. “Xem anh ăn mặc đứng đắn như thế này, không ngờ mặt lại dày như vậy, tôi đã nói không quen biết anh, anh còn nói bù đắp cái gì.”

“Thiển Thiển, chúng ta bình tĩnh nói chuyện không được sao? Anh biết lúc trước là anh không tốt, em nghe anh giải thích được không?”

Giải thích, sau khi đã làm người ta bị tổn thương còn giải thích làm gì? Chỉ có thể làm tôi thấy đau thêm một lần nữa thôi, Tô Thiển Thiển hiện tại sẽ không để mặc người khác tổn thương nữa. “Lạc Thanh, chúng ta về nhà đi, người em bị ướt hết rồi.”

Lạc Thanh nói:”Cha, chúng con về trước.” Nói xong, ôm lấy tôi đi ra ngoài.

Tiếng Hạ Mộc Lạo từ phía sau vọng lại:”Thiển Thiển, thực sự không có cơ hội bù đắp sao?”

Cơ hội bù đắp thì có đấy, đó chính là ngày tôi tìm anh trả thù. Sự trốn chạy của tôi đã chứng minh sự yếu đuối của tôi, sẽ có một ngày tôi tìm các người trả thù, tất cả những gì tôi đã phải chịu các người cũng phải chịu. Tôi không quay đầu, cũng không nói gì, chỉ nắm tay Lạc Thanh thật chặt, vùi mặt vào trong ngực anh ta.

Về đến nhà, Lạc Thanh nói:”Tiểu nha đầu, sao có không chút khách khí gì với người đẹp trai thế, ánh mắt anh ta mê đắm nhìn cô như vậy, chỉ muốn nuôt chửng cô thôi.”

Ánh mắt mê đắm của hắn ta phải phải làm vậy mới vui, thái độ của tôi đối với hắn ta cũng giống những gì anh ta đã làm với tôi trong quá khứ thôi:”Sau này tôi sẽ dùng thái độ này đối xử với anh trong công ty, mấy bà cô sắc nữ kia nhất định sẽ rất vui, anh tin không?”

Lạc Thanh trừng mắt nhìn tôi:”Cô dám dùng thái độ ấy đối xử với tôi, tôi sẽ bỏ đói cô một ngày, nhốt cô trong nhà một tháng, bắt cô ngày ngày phải đối mặt với tôi.”

Tôi ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào anh ta, cười nhẹ ra tiếng:”Được thôi, vậy mai không đi làm nữa, vui ơi là vui ý, hơn nữa ngày nào cũng có mĩ nam cho tôi nhìn.”

Lạc Thanh đưa mặt lại gần, chóp mũi của anh ta chạm vào chóp mũi tôi, tôi lùi ra đằng sau:”Sao thế, anh không tin vào sức quyến rũ của mình?”

“Tôi nhớ đã có người nào đó nói có sức miễn dịch với mĩ nam, không biết nếu ở chung một tháng không biết người đó liệu có yêu thương nhung nhớ tôi không nhỉ?”

Lạc Thanh cười tươi rói.

Không có chuyện yêu thương nhung nhớ đâu nhá. Tôi nhiều lắm chỉ là ngắm mĩ nam thôi, vẫn chưa có muốn xúc động đi yêu thương nhung nhớ gì cả :”Ý của anh là chúng ta một tháng không cần phải đi làm? Để anh dụ dỗ tôi?”

Trên trán Lạc Thanh bỗng nổi lên mấy đường đen sì:”Có cần phải nói là dụ dỗ không? Chỉ muốn quyến rũ cô thôi mà. Mau đi tắm đi, bị cảm thì trích tiền lương ra trả phí thuốc men.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.