Người Tình Bá Đạo

Chương 41: Chương 41: Không cho phép bị thương




Nhưng mà tôi tìm mãi cũng không thấy nó, trong lòng càng lúc càng lo lắng. Chợt thanh âm của Hạ Mộc Lạo vang lên bên tai:” Thiển Thiển, đừng tìm nữa.”

Đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân, hốc mũi cay xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào trong nước, tạo thành một đám bọt . Hạ Mộc Lạo, anh ném cái vỏ sò kia đi, lẽ nào bây giờ cũng không cho tôi tìm sao?

Tôi đứng thẳng lưng, trợn mắt nhìn hắn;” Hạ Mộc Lạo, anh đến đây làm gì chứ? Anh muốn chờ tôi tìm được, rồ lại đoạt lấy ném đi phải không?”

Hạ Mộc Lạo nhướng mày, kéo tay tôi lại, thấp giọng quát:” Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, tay bị thương như vậy mà không biết im lặng ngoan ngoãn một chút sao?”

Biết rõ tránh không thoát sự kiềm chế của hắn, nhưng vẫn không ngừng giãy dụa,” Hạ Mộc Lạo, anh buông tay ra. Tay của tôi bị làm sao là việc của tôi, tôi thích cái vỏ sò đó, tôi sẽ tìm được nó.”

Mặt mày hắn nhăn lại càng lúc càng nhanh,” Em thích vỏ sò hả? Được, anh đưa em đi mua, em muốn nhiều hay ít anh đều mua cho em.”

Lửa giận trong lòng bùng cháy dữ dội, nước mắt cũng rơi nhiều hơn, đột nhiên cảm thấy có chỗ hận hắn. Hé mắt khinh thường nhìn hắn:” Hạ Mộc Lạo, tôi biết nhà anh có tiền, nhưng anh có cần dùng cách này làm nhục tôi không? Tôi chỉ thích cái vỏ sò này, anh có mua nhiều đến mấy cũng không bù đắp được vết thương của tôi, cũng không thể lấp đầy hận ý của tôi đối với anh, biết rõ tôi thích, lại còn nỡ cướp đi của tôi, thà ném xuống biển rộng cũng không muốn tôi có nó. Tôi tuy nghèo, nhưng cũng có tự tôn, cũng có những thứ mình thích, nếu anh xem thường người nghèo, thì đừng bao giờ trêu chọc tôi nữa.”

Lời nói còn chưa dứt, tầm mắt đã bị nước mắt làm cho lu mờ, tôi không nhìn rõ khuôn mặt hắn, cũng không thấy được vẻ mặt của hắn.

Xoay người quay đi, khí lực của hắn kéo tôi lại, giây tiếp theo, tôi đã rơi vào lồng ngực của hắn.

Quả nhiên, hắn lại tức giận, gầm nhẹ bên tai tôi:” Đồ ngốc, em không thể ngoan ngoãn một chút sao? Anh đã từng nói anh khinh thường người nghèo sao? Suy nghĩ của em so với Tô Ngưng thực sự còn loạn hơn.”

Không thể tin ngẩng đầu lên nhìn hắn, tôi đã nghĩ hắn sẽ tức giận, ném tôi lại một mình rồi xoay người rời đi, nâng tay lên lau hết nước trên khóe mắt, tầm mắt khôi phục lại rõ ràng, trên gương mặt tuấn mĩ ấy không có lấy một tia giận dữ, mặt mày chỉ hơi nhăn nhó, tay không nghe lời đưa lên mân mê hàng mi của hắn, vuốt mi hắn lên, thân mình lùi lại vài bước, người này hỉ nộ vô thường, tuy rằng hiện tại hắn không tức giận, không có nghĩa một lát nữa hắn sẽ không tức giận, tốt nhất vẫn là cố hết sức duy trì khoảng cách với hắn. ( Em Thiển này thích chơi trò sờ lông mi nhỉ? Hồi trước là HT, bây giờ là HML )

Nhưng mà lại bị hắn kéo trở về:” Đừng làm loạn nữa, em thích là được, chờ ở đây, anh giúp em tìm.”

Nói xong, hắn buông tay, cúi người xuống nước tìm kiếm.

Tôi lẳng lặng nhìn hắn, thật sự là quá bất ngờ, vừa rồi còn không cho tôi tìm, bây giờ lại tự mình đi tìm. Có lẽ, hắn chỉ làm cho có lệ, nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao mà hắn phải làm thế.

Không biết qua bao lâu, Hạ Mộc Lạo mò ở một chỗ khá xa mà vẫn không thấy, đúng lúc tôi đang định tự mình đi tìm, chợt nghe thấy thanh âm hưng phấn dị thường của Hạ Mộc Lạo:” Thiển Thiển, anh tìm được rồi.”

Hắn giơ vỏ sò lên đỉnh đầu, đột nhiên tôi cảm thấy khóe mắt mình cay cay. Mắt thấy hắn đang đi đến bên cạnh tôi, tôi không thể phản ứng gì, cả người đều ngây ngốc đứng ở đó. Trong lòng không khỏi có điểm tự trách, tôi lại trách lầm hắn, có lẽ tôi đã nghĩ hắn rất xấu rồi.

Hạ Mộc Lạo bình tĩnh nhìn tôi, hung tợn phun ra một câu:” Tô Thiển Thiển, nếu em còn dám bị thương, anh nhất định sẽ đập vỡ cái vỏ sò này. Ném xuống biển em có thể tìm, nếu anh đập vỡ nó, cho dù em có khóc cũng không lấy lại được.”

Tôi giơ tay ra:” Cho em.”

Hắn tránh đi,” Anh cầm giúp em, đợi vết thương trên tay em lành, anh sẽ trả lại.”

Quả nhiên không tốt như vậy, làm hại tôi vừa nãy còn tự trách mình, lơ đễnh bĩu môi, không thèm nhìn hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.