Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 169: Chương 169: Anh em nói chuyện




“Tạm thời không cần để ý tới tới chuyện này, để người nhà họ Lê tự ầm ï đi. Bảo vệ tốt bà cả và ông cụ, tăng thêm người bảo vệ xung quanh nhà họ Tô. Cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ người nhà họ Tô cho tốt.” Bây giờ mấy người họ Trần còn chưa dám động vào người Sunrise, chỉ sợ là là Trần Tuấn Tú sẽ ra tay với Tô Quỳnh Thy mà thôi.

“Đúng rồi, đã tung tin lên mạng chưa? Tìm người thăm dò ý kiến của Trần Tuấn Tú, phải biết rõ là ông ta có tham gia tiệc tối nhà họ Tô hay không.”

Anh đã chuẩn bị người xong rồi, chỉ cần Trần Tuấn Tú dẫn theo Trần Hiền đi ra khỏi biệt thự nhà họ Trần thì kế hoạch của bọn họ sẽ hoàn thành hai phần ba.

“Chủ tịch yên tâm, đã tung ra ngoài rồi, cũng đã để người giám thị xung quanh biệt thự nhà họ Trần. Dựa vào tin tức chúng ta vừa nhận được thì có thể Trần Tuấn Tú sẽ dẫn Trần Hiền đi, chỉ là biệt thự nhà họ Trần sẽ tăng cường đề phòng.”

Tin hai chân của Chủ tịch TQT có khả năng tàn tật đã được tung lên mạng. Người xem náo nhiệt cũng không ít nhưng càng nhiều người thương tiếc hơn. Vốn còn định mượn tin tức này để làm nhiều chuyện hơn nhưng không ngờ cư dân mạng khi biết tin này lại yên tĩnh như thế. Ngay cả tin đứa con mà cô chiêu nhà họ Tô mang về rất có thể là con trai của Chủ tịch Sunrise thì cũng chẳng thể gây ra sóng to gió lớn gì. Giống như là có người khống chế chuyện này vậy, không thể gây nên chút dậy sóng nào cả.

“Để cho người tiếp tục tới công trường của Phước Sơn mà gây chuyện, †ìm một chút việc cho Trần Tuấn Tú làm, thuận tiện đi bàn bạc chuyện hợp đồng này với TQT một chút.” Hoắc Hải Phong xoa trán, mọi chuyện đều rất thuận lợi nhưng anh vẫn cảm thấy như đằng trước có cái gì không được tốt lắm đang chờ mình. Trân Tuấn Tú rất có thể chỉ là một con cờ trong chuyện này mà thôi, dù sao cho tới bây giờ thì người đứng sau ông ta đều chưa từng xuất hiện.

“Chủ tịch yên tâm, bây giờ tôi đi làm ngay. Lâm Tiến Quân nhận lấy tài liệu từ tay Hoắc Hải Phong, đôi mắt của anh ta có chút lóe lên rồi nhíu mày đi ra ngoài, tâm trạng có chút không tập trung.

Hoắc Hải Phong đắm chìm trong thế giới riêng của mình nên không hề phát hiện sự lạ thường của Lâm Tiến Quân. Anh nhắm nghiền hai mắt, chỉ mong rằng chuyện này có thể thuận lợi như những gì anh tưởng tượng. Đã tới nước này rồi, rất có thể người đứng sau Trần Tuấn Tú đã từ bỏ ông ta.

Bây giờ tất cả mọi người trong Hải Phòng đều như đi trên miếng băng mỏng, ai cũng không biết được là sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, cũng không biết rằng ai sẽ là người rơi xuống hầm băng kế tiếp.

Đầu của Hoắc Hải Phong đau như muốn nứt ra. Anh dựa vào ghế salon định nghỉ ngơi một chút. Trong tập đoàn TQT, Tô Quỳnh Thy bận rộn tới trưa, ngay cả thời gian uống một hớp trà cũng không có. Đầu đầy mồ hôi, tóc rối bời, quần áo trên người cũng đã dúm dó, hoàn toàn không giống như bộ dạng xinh đẹp mỹ miều lúc mới tới.

“Cô chủ, Chủ tịch bảo cô vào ăn cơm” Đã tới giờ cơm, Chu Thanh thấy bên cạnh không có ai thì mới lén lút đi tới bên cạnh Tô Quỳnh Thy mà nói.

“Đi ngay đây, anh bảo anh tôi ăn trước đi, lát nữa tôi tới nhà ăn nhân viên ăn là được rồi!” Lúc Tô Quỳnh Thy vừa nhận thì còn tưởng rằng đây là công việc nhẹ nhõm gì, không ngờ rằng từ lúc bắt đầu làm việc cho tới bây giờ đều chưa sửa sang được manh mối gì cả.

Tô Quỳnh Thy ngồi thẳng lên rồi duỗi lưng một cái, cảm giác cột sống đang cứng ngắc của mình đã dễ chịu hơn nhiều thì lại vùi đầu làm việc.

“Cô chủ, phòng ăn nhân viên đã không đồ ăn từ lâu rồi. Chủ tịch đã đợi cô được một lúc rồi, cô không quan tâm tới thân thể của mình thì cũng phải quan tâm tới sức khỏe của Chủ tịch chứ. Chu Thanh trở mắt nhìn sắc mặt của Chủ tịch càng ngày càng trở nên âm trầm, càng ngày càng lạnh lùng.

Chu Thanh không thể nào đứng trong đó được nữa nên mới lén lút lạy đi tìm viện binh”

“Vậy thì đi nhanh lên, chân anh ấy còn chưa khỏi sao có thể không ăn cơm chứ” Tài liệu trên tay đã mất đi lực hấp dẫn. Tô Quỳnh Thy nhíu mày rồi vội vàng đi theo Chu Thanh vào văn phòng làm việc của Chủ tịch. Bây giờ đã gần một giờ rồi mà còn chưa ăn cơm trưa, cũng không biết là anh ấy có làm theo lời hứa sẽ ăn cơm đúng giờ và đầy đủ đã cam đoan với cô không nưa.

Tô Quỳnh Thy đẩy cửa đi vào, cô quan sát khắp phòng một lúc. Cô ở trong văn phòng nhỏ bé chật chội kia lâu rồi mới biết đến cùng là văn phòng rộng rãi này tốt đến bao nhiêu. Trong mắt Tô Quỳnh Thy ánh lên một chút hâm mộ, cô đi tới bên cạnh ghế salon rồi ngồi xuống chỗ đối diện Tô Kiến Định.

“Sao tới giờ anh còn chưa ăn cơm?” Quả nhiên đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên như cũ, chẳng có chút dấu vết đụng đũa nào. Tô Quỳnh Thy nhíu mày, cô bố trí bát đũa xong rồi tự giác bới thêm một chén cơm nữa rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Vừa rồi Hoắc Hải Phong đã gọi điện thoại tới.” Tô Kiến Định ăn mấy cọng rau rồi nhìn thoáng qua Tô Quỳnh Thy, trong đôi mắt luôn ngậm lấy nụ cười.

Tới đây làm gì? Chẳng lẽ đêm qua anh chọc cô còn chưa đủ à, chuẩn bị tối nay cố gắng tiếp hay sao chứ! Đôi đũa trong tay Tô Quỳnh Thy rớt cái bịch xuống đất, cô sửng sốt một chút rồi mới tỉnh táo lại được: “Vậy tối nay em đón Hướng Minh về sớm một trước, lần trước thằng bé còn nói với em là lâu lắm rồi em chưa đi đón thằng bé.

Hai người có chuyện thì cứ đi phòng đọc sách mà bàn bạc là được, cũng không cần nói với em”

“Cậu ta nói có chuyện liên quan tới em và Hướng Minh muốn nói. Quỳnh Thy, em cảm thấy em sẽ trốn được chuyện mà Hoắc Hải Phong muốn làm sao?” Tô Kiến Định ngẩng đầu nhìn cô một chút, nụ cười bên môi anh ấy như ẩn như hiện, cười trên nỗi đau của người khác với vẻ mặt thích thú.

“Nhưng mà… Tô Quỳnh Thy vừa nghĩ tới rất có thể tối qua mình đã làm ra chuyện gì đó khác người trước mặt Hoắc Hải Phong thì cô lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào. Thể diện đều mất hết cả.

“Chuyện của các em thì tự mà giải quyết. Nếu như cậu ta dám phụ lòng em thì nhớ nói cho anh biết.” Rau xanh mà mình đặt trong lòng bàn tay, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa sắp bị heo rừng ủi rồi. Mặc dù Tô Kiến Định vẫn khá là hài lòng với con heo kia nhưng không biết tại sao trong lòng anh ấy luôn có một cảm giác chua chát. Một bữa cơm nhạt như nước ốc, Tô Quỳnh Thy vội vàng nhét đầy bụng rồi quay về văn phòng làm việc với vẻ mặt u buồn. Sự nhiệt tình lúc sáng đã biết mất tự bao giờ, bây giờ trong đầu cô chỉ còn mỗi chuyện tối nay Hoắc Hải Phong sẽ tới. Vất vả lắm mới đợi tới lúc tan việc, cô đi vê cùng với Tô Kiến Định.

Lúc này Hoắc Hải Phong vừa mới lên xe, đang trên đường đi về phía biệt thự nhà họ Tô. Lê Tiến Quân câm máy tính bảng trên tay báo cáo tình huống công việc và tiến trình nhiệm vụ gần đây.

“Chủ tịch, dấu vết của ông hai họ Lê có chút kì lạ. Từ khi ông ba xảy ra chuyện thì ông ta luôn nhốt mình ở trong nhà. Tính tới bây giờ thì người của chúng ta đã không nhìn thấy ông ta một ngày rồi.” Rõ ràng chuyện này là do ông ta làm, nhưng bây giờ lại tỏ ra rất sợ hãi. Lâm Tiến Quân lật xem những tin tức cuối cùng một lượt, xác nhận dấu vết của ông ta thêm lần nữa rồi mới ngẩng đầu”

“Tìm người hỏi thăm người giúp việc trong biệt thự nhà họ Lê một chút, điều tra xem đến cùng là vì lý do gì, rồi còn…

Hoắc Hải Phong còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên cơ thể anh bay lên không trung, âm thanh bên tai đột nhiên trở nên mơ hồ. Thế giới trước mắt anh giống như là được quay chậm. Anh nhìn về phía chiếc xe hàng đẳng trước lao tới như không cần mạng, mặt bên của anh bị kính vạch rát, máu ấm áp rơi vào miệng. Hoắc Hải Phong còn chưa kịp phản ứng, tiếng hét còn chưa thoát ra khỏi khuôn miệng thì đã mất đi ý thức. Sau khi xe lăn xuống thì chiếc xe hàng kia đột nhiên bốc cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.