Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 270: Chương 270: Bí mật




“Bây giờ con vẫn còn nhỏ, không cần nghĩ những chuyện này, con chỉ cần vui vẻ là được rồi, những chuyện khác, có bố đây rồi.” “Bố sẽ mãi ở đây sao?” Qua một buổi chiều tiếp xúc, hai người đã quen với nhau, lúc này tình cảm đang nồng đậm, Hoắc Hải Phong do dự một lúc, trong đầu có bao nhiều điều bất trắc và không chắc chắn, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu bé, anh vẫn vô thức gật đầu: “Ừ, bố sẽ luôn ở đây”

Tô Hướng Minh còn chưa nói xong, điện thoại của Hoắc Hải Phong đột nhiên vang lên, ngắt lời cậu bé. Anh nhìn cậu bé với ánh mắt ánh náy, nhận điện thoại: “Anh, có kết quả rồi sao?”

Tô Kiến Định không bất ngờ khi Hoắc Hải Phong đã biết, tiếng cười bình tĩnh truyền từ điện thoại qua, rõ ràng tâm trạng rất tốt, tiếp lời anh: “Ôn Hàng Dương lấy được thuốc giải rồi, đợi sau khi kiểm nghiệm được loại thuốc này có hiệu quả, anh ta sẽ đưa Vũ Nguyễn Hải rời đi.” “Cầm lấy để kiểm nghiệm trước đã, nếu như có hiệu quả, cố gắng giúp tôi ngăn bọn họ lại, tôi có một phần quà lớn cho Vũ Nguyên Hải.

Rốt cuộc tại sao Vũ Nguyễn Hải cứ đuổi theo anh,

Hoắc Hải Phong nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, người đó có mục đích gì mà lại muốn kéo anh tay xuống, cho người đi điều tra mà mãi không có kết quả, đang cảm thấy buồn bã, không ngờ buổi trưa hôm nay đột nhiên lại có kết quả, mà lại là một kết quả vô cùng kinh ngạc. “Được, thế nhưng đừng quá tức giận, Hải Phong, tôi nghĩ cậu không nên đắc tội với người tên Ôn Hàng Dương này, anh ta mà điên lên, sẽ còn đáng sợ hơn của Vũ Nguyễn Hải, đương nếu cậu muốn thì tôi ủng hộ một trăm phần trăm.

Nghĩ một lúc, Tô Kiến Định cũng muốn bỏ qua cho người hại em gái mình như vậy, đáp lại một tiếng, không yên tâm còn dặn dò thêm vài câu mới ngắt điện thoại. “Có phải bác đã tìm ra được cách chữa trị cho mẹ rồi?” Tô Hướng Minh nhìn chằm chằm Hoắc Hải Phong, âm thanh điện thoại tương đối lớn, anh lại đứng gần, tuy rằng không thể nghe được hết, thế nhưng có thể nghe được một phần. “Đã có cách rồi, đi thôi, bố đưa con đi gặp mẹ." Lấy được thuốc giải rồi, tảng đá nặng trong lòng Hoắc Hải Phong đã biến mất, biểu cảm của anh dễ chịu hơn rất nhiều, anh nắm tay Hướng Minh, chậm rãi đi về phía phòng bệnh.

Trước cánh cửa thủy tinh, Tô Quỳnh Thy nhắm mắt hôn mê không tỉnh, máy móc trên người lại được đổi một lần nữa, chúng phát ra những âm thanh không giống nhau, ánh sáng màu xanh yếu ớt chiếu ra, gắn trên người nhiều đồ như vậy, chỉ nhìn thôi cũng làm người ta sởn gai ốc.

Quỳnh Thy của anh sợ đau lại yêu cái đẹp, bị những máy móc nhìn thôi là đã thấy khó chịu ấy giày vò trong một thời gian dài, rõ ràng đã biết loại thuốc ấy đem lại hậu quả như thế nào, vẫn cố chấp tiêm vào người mình, lúc ấy cô phải sợ hãi đến mức nào!

Cho dù Vũ Nguyên Hải làm việc này trên danh nghĩa báo thù, tuy rằng việc này đúng là anh ta sai rồi, làm hại cô gái nhỏ của anh, tuyệt đối không có cách nào tha thứ, anh cũng không định tha thứ, đều là người trưởng thành, cũng phải học được cách gánh vách hậu quả rồi!

Không lâu sau, Tô Kiến Định tự mình đưa Ôn Hàng Dương và Vũ Nguyên Hải đến bệnh viện, thuận tiện gặp mặt Hoắc Hải Phong. “Đồ đầu rồi?” Nhìn thấy anh ấy đưa người đến, Hoắc Hải Phong hơi ngây ra, ngón tay gõ vào chân, ngẩng đầu lên hỏi. “Trong tay Vũ Nguyên Hải không có thành phẩm thuốc giải, cần anh ta phải chế tạo ra một phần, nhanh thì mất hai tiếng, chậm nhất là năm tiếng có thể giải quyết xong, đúng lúc người thầy trước kia của anh ta cũng ở đây, tôi liền đưa người đến đây luôn.” Tô Kiến Định nhìn ông lão đứng ở phía xa, cúi người xoa đầu Tô Hướng Minh, cười dịu dàng.

Gặp lại lần nữa, hai người cũng coi như là oan gia ngõ hẹp, hai má Vũ Nguyễn Hải hồng lên, tay bị buộc đằng sau lưng, Ôn Hàng Dương nắm lấy dây thừng, nghiêng đầu, cằm dưới hơi nhếch lên, cảm thấy vô cùng tự hào.

Hoắc Hải Phong không tính toán nhiều với anh ta, đợi sau khi lấy được thuốc giải rồi sẽ đến lúc anh ta phải khổ, anh không vội.

Xuyên qua Ôn Hàng Dương và Vũ Nguyên Hải, Hoắc Hải Phong gật đầu với ông lão đẳng sau, quay người nhìn Tô Quỳnh Thy đang nằm trên giường bệnh, nghĩ một lúc, mới lên tiếng gọi Tô Kiến Định: “Anh, Lê Quốc Nam bị mất trí nhớ được đưa về rồi."

Cuối cùng cũng phải biết, thay vì biết từ một người khác, không bằng bây giờ nói ra luôn, để anh ấy có thể chuẩn bị.

Nghe được câu này, Tô Kiến Định sửng sốt, bước chân dừng lại một chút mới “Ừ” một tiếng, sau đó đi ra ngoài.

Tô Hướng Minh nhìn bác mình đi rồi, lại nhìn bố đang ngồi trên xe lăn, trong lòng cảm thấy rối rắm, trơ mắt nhìn Tô Kiến Định càng ngày càng đi xa, cảm thấy sốt ruột, cuối cùng vẫn thở dài nắm lấy tay bố. “Không đi theo mà thăm chú Nam của con sao?” Con trai không đi, trong lòng Hoắc Hải Phong đột nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, nắm chặt lấy tay cậu bé. “À! So với chú Nam và bác, con thấy bố mẹ càng cần con hon." Bộ dạng thở dài, rối rắm của cậu bé làm Hoắc Hải Phong càng buồn cười.

Tô Kiến Định không biểu cảm gì đi đến cổng lớn của bệnh viện, đứng một hồi lâu, cũng không biết vì sao chân không chịu bước, cuối cùng anh ấy thở dài, cam chịu quay người trở lại.

Anh ấy đi tìm bác sĩ trước, sau khi xác định được tình trạng của Lê Quốc Nam mới đi đến phòng bệnh của anh ta.

Nghĩ đến những lời Hoắc Hải Phong vừa nói, anh ấy không thèm gõ cửa, trực tiếp đi vào, vốn dĩ tưởng rằng bên trong không có ai nữa, không ngờ vừa đi vào hai bước, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Lê Quốc Nam khó khăn chống vào tường để đi ra ngoài.

Vừa đi được vài bước, có lẽ bị Tô Kiến Định đang đứng ở ngoài cửa dọa sợ, anh ta vô thức lùi lại, cơ thể không vững, dưới chân lại trơn, phần hông đau nhói, cả người ngã nhoài về phía sau.

Tô Kiến Định giật mình, chạy tới, may mà động tác của anh ấy đủ nhanh, kéo được anh ta lại. “Anh là ai?” Một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện ở phòng mình, bây giờ còn thân mật đỡ anh ta lên giường, thế nhưng anh ta thật sự không có ấn tượng gì với người này, trong lòng cảm thấy không yên, thế nhưng vẫn vô thức đi về phía trước với anh ấy. "Hướng Minh không nói với anh sao? Tôi là bác của cậu bé Tô Kiến Định. Nếu như Hoắc Hải Phong đã biết rồi, chắc chắn Tô Hướng Minh cũng biết, với tính cách của cậu bé, sao có thể không giải thích cặn kẽ một lượt, Tô Kiến Định ngạc nhiên nhìn anh ta.

Đúng thật là mất trí nhớ rồi, ngay cả mình mà cũng quên. “Hướng Minh chỉ nói với tôi là có người này, tôi không nhớ anh nhìn như thế nào? Anh là Tô Kiến Định sao?” Nói xong, Lê Quốc Nam mím môi ngồi lên giường, tay phải nắm chặt ga giường, không biết vì sao, cảm thấy người này làm mình rất áp lực.

Anh ấy chỉ đứng đó, anh ta đã không thở được, cả người vô thức căng lên, anh ấy có an ủi mình như nào cũng không thể thả lỏng được, cảm thấy vô cùng không tự nhiên. “Căng thẳng cái gì? Xem ra cho dù anh không nhớ tôi nữa mà vẫn sợ tôi nhỉ.” Tự giễu một câu, Lê Quốc Nam điều chỉnh tư thế, để anh ta ngồi trên giường thoải mái hơn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.