Cảm xúc phập phồng quá mức kịch liệt, khi cô tiến vào trong phòng tắm, trái tim của anh đã hoàn toàn loạn nhịp. Người mà anh luôn nhớ thương năm năm trời, giờ phút này đang nắm ngay dưới thân anh. Hoắc Hải Phong thở mạnh hai cái, rồi mới chậm rãi buông tay cô ra.
Tô Quỳnh Thy cắn môi, đôi mắt vụt sáng nhìn anh.
Ở bên cạnh giường, Tô Hướng Minh đang thở nhè nhẹ đột nhiên trở mình. Trước đó bởi vì lo lằng cho mẹ, cho nên cậu bé không được nghỉ ngơi tốt. Vả lại mấy giờ trước còn bị Hoắc Hải Phong doa một lần, tâm lý không được ổn định, nên bây giờ rất mệt mỏi.
Tô Quỳnh Thy bị động tác của Hoắc Hải Phong làm cho giật mình, theo phản xạ đay người đàn ông ở trên mình ra, rồi ngồi dậy nhìn sang con trai.
Cậu bé vốn đang đắp chăn kín mít lúc này đang gác chân bên ngoài chăn, cái chân còn lại rũ xuống bên giường, hơi đung đưa, dáng vẻ lung lay như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào, khiến người ta thấy giật mình. Tô Quỳnh Thy hơi nhíu mày, cô cẩn thận điều chỉnh lại tư thế ngủ cho Tô Hướng Minh, xoa xoa cái trán bị đụng đau, cô không biết là tại sao cậu bé con nhà mình lại có nết ngủ xấu như thế này được.
Hoắc Hải Phong nắm bất động một chỗ, người lớn như thế lại bị Tô Quỳnh Thy dễ dàng đẩy ra, anh hơi sững sờ nằm nhìn lên trần nhà.
Cả gian phòng chỉ mở một chiếc quạt trần, gió mát phe phẩy, màn cửa được kéo ra hết, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, miễn cưỡng chiếu sáng cả căn phòng.
Hoắc Hải Phong hơi nhếch môi, đầu lưỡi chạm vào răng, anh dùng sức hơi lớn nên có chút đau đớn. Ánh mắt anh chuyển từ cái chân đang động đậy của Tô Hướng Minh qua cái cổ nhỏ của Tô Quỳnh Thy, nơi đó còn vết đỏ mà anh đã để lại.
Anh cười cười, hai tay ngoan ngoãn đặt lên bụng, ánh mắt không hề kiêng dè gì mà di chuyển khắp trên người Tô Quỳnh Thy.
Đứa bé đang ngủ không thích quá nhiều quy tắc. Tô Quỳnh Thy đã ha ba lần sắp xếp ổn thỏa cho nó, nhưng cuối cùng vẫn thấy không ổn. Cô dứt khoát bể nó lên đặt lên giường của mình, trên lưng hứng lấy ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Hải Phong. Tô Quỳnh Thy đặt cậu bé xuống, gương mặt hơi đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn quay về bên cạnh Hoắc Hải Phong, động tác cứng ngắc, cô dùng cả tay lẫn chân leo lên giường rồi nắm xuống bên cạnh Hoắc Hải Phong.
Tô Quỳnh Thy nghiêng đầu, nửa bên mặt chìm trong bóng tối. Từ tầm mắt của Hoắc Hải Phong nhìn sang, chi có thể loáng thoáng trông thấy khóe miệng cô hơi nhếch lên, có lẽ tâm trạng cũng không tệ.
Cảm xúc trong mắt anh dân nhu hòa đi, bởi vì sợ dọa cô sợ, nên anh chỉ vuot ve tay mình, không dám động tới cô.
Tô Quỳnh Thy không muốn ngủ chút nào, đôi mắt to chớp chớp nhìn lên trần nhà, cái nóng trên mặt cô cũng dần dần rút đi. “Không ngủ được à? Vậy chúng ta tâm sự đi.” Hoắc Hải Phong nghiêng đầu qua, hai tay dùng sức để chống nửa thân lên, dựa vào đầu giường. Vết thương trên đùi thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ là phần xương cốt chưa nối lại hoàn chỉnh, chưa được dùng quá nhiều sức thôi.
Tô Quỳnh Thy nghiêng đầu nhìn sang, thấy anh vụng về ngồi dậy, cô hơi im lặng rồi đột nhiên trở mình, ghé lại gần anh, rồi xích xuống thấp một chút. Đôi môi cô dán lên bắp đùi của anh, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp quần mỏng manh, phả vào vết thương.
Cho dù hai người đã làm chuyện thân mật, nhưng cái hôn nhẹ nhàng và trìu mến như thế vẫn có thể gợi lên ngọn lửa từ sâu trong lòng Hoắc Hải Phong, khiến cảm xúc của anh dao động.
Đôi con người của Hoắc Hải Phong dừng lại ở đôi môi của Tô Quỳnh Thy, cánh môi đỏ tươi xinh đẹp. Vết thương ở chân vốn đang đau đớn đột nhiên truyền tới cảm giác thoải mái, thân thể anh căng cứng trong nháy mắt, bàn tay đặt trên đầu gối hơi động đậy, xoa xoa một hồi, cuối cùng vẫn giơ ra, để ở dưới nách cô, rồi kéo cô lên như xách em bé, đặt trước mặt mình.
Ngón tay trái của anh hơi nhúc nhích, để dưới ót Tô Quỳnh Thy, hôn hôn vuốt vuốt mái tóc mềm mại của Tô Quỳnh Thy.
Tô Quỳnh Thy ngửa đầu ra sau, cọ cọ lòng bàn tay của anh. “Không sao, đừng lo lắng.” Hoắc Hải Phong liếm môi một cái, giọng nói khàn khàn kiềm chế.
Tô Quỳnh Thy ừ một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô lấp lánh ánh sao, sáng động lòng người.
Một lúc sau cô mới nhẹ nhàng cúi người xuống, dựa vào ngực Hoắc Hải Phong, đau lòng mở miệng: “Sau này phải nhớ kĩ một điều là tự chăm sóc bản thân cho tốt, em đang giấu một thứ trong phòng mình, chờ anh hồi phục roi nhớ đi tìm nhé.” “Nhớ kĩ là chân phải khỏi han rồi mới có thể đi tìm, ở trong phòng của em tại biệt thự nhà họ Tô nhé!”
Hoắc Hải Phong run lên một chút rồi mới phản ứng được, cười một tiếng, cũng không có để ý quá nhiều, chỉ cho là cô gái nhỏ muốn chơi trò lãng mạn với anh. Bàn tay đặt trên ót cô hơi ép xuống, nhìn vào mắt Tô Quỳnh Thy mấy giây rồi mới đồng ý.
Hầu kết của anh trượt lên trượt xuống, đôi mắt càng ngày càng đen thẩm.
Trong miệng Tô Quỳnh Thy phát ra tiếng cười, cô vùi đầu vào ngực anh, hai tay đặt bên hông anh dần xiết chặt. “Ngủ sớm một chút đi, ngày mai có muốn đến văn phòng Chủ tịch Sunrise dạo chơi không? Anh bảo trợ lý dẫn em đến, nhé?”
Hai tay bóp chặt bả vai Tô Quỳnh Thy, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hoắc Hải Phong tràn đầy ý cười.
Tô Quỳnh Thy đột nhiên hơi khó chịu, cầm cố áo anh kéo xuống, đặt một nụ hôn lên chóp mũi anh, rồi dừng lại nơi đó thật lâu. “Mấy ngày nữa có được không? Ngày mai em muốn về nhà, em còn chuẩn bị cho anh nhiều bất ngờ đấy, dù sao anh cũng phải cho em có thời gian chuẩn bị chứ!” Cầm lấy bàn tay to của anh, Tô Quỳnh Thy hơi cúi đầu, nụ cười của cô có chút cô đơn.
Hoắc Hải Phong chỉ cảm thấy vô cùng chờ mong với tương lai của bọn họ, không để ý tới sự khác thường của cô, đôi môi anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi anh hẳng giọng nói: “Nếu cục cưng của chúng ta lãng mạn như thế, thì anh cũng hết sức ủng hộ.”
Vừa nói, Hoắc Hải Phong vừa ngáp một cái, nhíu nhíu mày, rồi đưa tay lên bóp bóp ấn đường.
Nụ cười trên môi Tô Quỳnh Thy có vẻ hơi gượng ép, bàn tay đang nắm lấy mép chăn của cô đã toát mồ hôi: “Vậy anh nhất định phải chờ em trở về.” “Em không đi lâu đâu, anh ngoan ngoãn ở lại bệnh viện chờ em được không?”
Hoắc Hải Phong vò vò cái đầu nhỏ của cô, mim cười đáp: “Nghĩ cái gì thế, di nhanh về nhanh. Trước khi trời tối nhớ trở về đấy. Không phải là sinh ly tử biệt mà em lại đau buồn như thế hả? Ngoan, mấy ngày nữa chân anh hồi phục rồi sẽ dẫn em và Hướng Minh ra ngoài chơi được không?” “Được, em sẽ nhanh chóng trở về.” Cô nói câu này rất nhỏ, nói trong ngực Hoắc Hải Phong, buồn buồn, nghe không rõ lắm.
Cũng đã khuya, Hoắc Hải Phong đưa tay tắt đèn, rồi thuẩn thục ôm Tô Quỳnh Thy nằm xuống.
Nắm trong lòng anh, hai mắt Tô Quỳnh Thy mở to, bụng đầy tâm sự, trong lúc nhất thời cô không ngủ nổi. Còn Hoắc Hải Phong, chỉ một lát sau hô hấp của anh đã đều đều phả bên tai cô.
Tô Quỳnh Thy thận trọng chui ra khỏi vòng tay anh, chóp mũi còn vương lại mùi sữa tầm của Hoắc Hải Phong, hương bưởi nhàn nhạt, giống như mùi bưởi được ngâm trong trà mật ong, trong vị đãng mang theo chút ngọt, du vị kéo dài.
Mũi cô hơi xót xót, nắm lì ở trên giường yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt khi say ngủ của anh. Lúc anh tỉnh dậy chẳng khác gì một ma vương đáng sợ, khi ngủ rồi lại như một thiên sử vô hại. Chỉ nghĩ như vậy, nước mắt cô đã tuôn ra rồi.
Nghĩ đen thời gian hai người còn ở chung, trong mắt Tô Quỳnh Thy lóe lên chút óng ánh, đôi môi lại mỉm cười.
Cô tới gần Hoắc Hải Phong, rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như một cơn gió lướt qua, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Cô cẩn thận kìm chế bản thân, không thể hiện cảm xúc đang dao động ra ngoài, giống như sợ làm tỉnh người trong mộng, chỉ nhẹ nhàng hôn anh.
Bình thường Hoắc Hải Phong sẽ rời giường lúc bảy giờ, Tô Quỳnh Thy nghĩ mình phải dậy sớm hơn anh mới được.