Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 143: Chương 143: Chịu nhục




“Ưm… hự hự!” Cảm thấy chân quá đau, Lê Quốc Nam ôm lấy bụng nhếch nhác tỉnh dậy.

“Trần Hiền…” Nhìn thấy Lê Quốc Nam bị giẫm lấy chân, đau đến mức tỉnh dậy, Tô Kiến Định không kiềm chế được tiến lên một bước, sắc mặt âm u.

“Tô Kiến Định, mày nói xem mày không ở yên đó mà chạy lung tung làm gì, cậu chủ lớn nhà họ Lê lại vô duyên vô cớ bị liên lụy rồi đấy!” Mũi chân hơi mạnh, nhìn thấy ánh mắt Tô Kiến Định như sắp sôi lửa, Trân Hiền cười càng lớn hơn.

“Mày muốn gì, nói thẳng là được”

“Nếu như chủ tịch Tô đã sảng khoái như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính rồi!” Cười rồi bỏ chân ra, đôi tay Trần Hiền đặt ở sau lưng, chậm rãi đi lên trước vài bước, dừng lại ở đằng sau lưng Tô Kiến Định, xoay người lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh ấy.

“Chủ tịch Tô, cậu chủ Lê nhìn trông có vẻ bị thương không nhẹ nhỉ, nghe nói bản thân anh ta là một bác sĩ, mày nói xem anh ta có thể tự mình phẫu thuật cho mình không nhỉ?” Đi đến rồi sát lại gần bên tai Tô kiến Định, Trần Hiền xấu xa nói.

“Mày…” Tô Kiến Định xoay qua, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, phía chân đang cong bị dùng lực mạnh đá cho một phát, chân trái không khống chế được lập tức quỳ xuống dưới đất, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, cơn đau cuồn cuộn rồi đến, cả chân anh trong khoảnh khắc mất đi cảm giác.

“Tô Kiến Định, người không nghe lời luôn luôn phải trả giá đó, ngày xưa không ai dạy cho mày đạo lí này, bây giờ tao sẽ dạy cho mày thật tử tết” Lời vừa dứt, hắn nhấc chân lên không chút do dự đá về phía một chân còn lại.

“Ưm hự… ư!” Cắn chặt răng chịu đựng, vốn dĩ vùng vẫy còn có thể miễn cưỡng đứng lên được, bây giờ hai chân đã không còn cảm giác nữa rồi, đôi tay chống trên mặt đất, để bản thân mình nhìn vào trông không đến mức quá thê thảm, Tô Kiến Định cúi đầu cười nhạt thành tiếng.

“Sao, chủ tịch Tô cảm thấy hai đá này của tao quá nhẹ rồi ư?”

Vào lúc này mà còn có thể cười nổi, Trần Hiền dần cảm thấy thú vị, vòng qua anh rồi đi đến trước mặt, ngồi xổm trước người của Tô Kiến Định: “Tô Kiến Định, mày nói xem nếu như bộ dạng này của mày bị em gái mày nhìn thấy được, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Túm lấy tóc anh để anh ngẩng đầu lên, Trần Hiền cười nhẹ nhàng, gương mặt nghiêng nghiêng nhìn bộ dạng của một người vô hại.

“Trân Tuấn Tú bắt tao đến cuối cùng chẳng qua là muốn Hoắc Hải Phong bỏ vài thứ ra để cứu tao, nhưng em gái tao, cái tay nào của mày mà dám đụng vào cô ấy, tao đương nhiên sẽ băm cái tay đó của mày ra đút cho chó ăn…”

Hai chân đau đến mức không thể đứng dậy nổi, quỳ trên mặt đất, tóc bị kéo, da đầu bị kéo căng từng cơn, ngẩng đầu nhìn lên, tư thế như vậy quả thực hơi khó chịu.

“Tô Kiến Định, trước khi buông lời độc ác vẫn là nên phân biệt rõ hoàn cảnh bây giờ của mình chứ nhỉ, rất nhiều thứ trước đây mày chưa từng học qua, tao khá là hiếu khách, sau này từng thứ một sẽ giao cho mày hết đó!”

Nhìn bộ dạng này của anh, sự hứng thú của Trần Hiền lại càng lớn hơn, buông nắm tóc trên tay ra, thuận tay móc khăn tay ra tỉ mỉ lau lau ngón tay, tiện tay vứt lên đầu Tô Kiến Định, đứng dậy đi ra ngoài.

Mọi đồ vật ở đây đều đã từng được dọn dẹp sạch sẽ lại, ngoại trừ manh mối thể hiện hướng đi của bọn họ, mọi đồ vật đều đã rửa sạch lại một lần, sau khi Trần Hiền lần lượt kiểm tra xong, mới đầy hứng thú ngồi lên xe chạy về phía nơi mục đích mới.

Vốn tưởng rằng đời này đều không thể gặp được chuyện thú vị nữa rồi, không ngờ Tô Kiến Định lại đem lại cho hắn cảm giác mới mẻ, đặc biệt bảo vệ sĩ đặt người anh ngồi ở bên cạnh mình, Trần Hiền dựa trên ghế, ngẩng đầu quan sát kĩ càng người hôn mê bất tỉnh ở bên.

Có thể nói không hổ là người trẻ tuổi xuất sắc của Hải Phòng, ngũ quan tinh tế nhưng lại không mất đi khí chất, tay dài chân dài, dường như cả trong xe đều không thể chứa nổi vậy, lúc này nhắm chặt đôi mắt dựa trên ghế, bộ dạng nhìn có vẻ trông khôn ngoan hơn lúc nãy rất nhiều, nhìn rồi Trần Hiền lại có chút ngứa tay, người thế này hợp mắt nhìn của hắn, nếu như có thể làm thành tiêu bản, đặt ở trong phòng chỉ để cho bản thân mình hắn ngắm nhìn thì tốt biết mấy.

Đôi mắt dần dần si mê, không kiêm chế được sờ sờ thanh đao nhỏ đặt ở trong lòng, một bàn tay khác sờ lên mặt Tô Kiến Định, lúc sắp chạm vào gương mặt của anh, đột nhiên dừng lại sắc mặt của Trần Hiền trâm xuống, bỗng tỉnh táo trở lại.

Nhanh chóng thu tay lại, híp mắt lại nhìn ra ngoài xe, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, liếm liếm chân răng, đôi tay nắm chặt lại mới miễn cưỡng nén xuống được ước muốn muốn móc thanh đao ra, hai tay chống lấy đầu, vẻ mặt mệt mỏi.

Nơi di chuyển đến không quá xa, nhưng chợp mắt một lúc, xe liền dừng lại, dặn dò vệ sĩ dẫn người đi, hơi chán nản chỉnh chỉnh lại quần áo hơi nhăn nhúm trên người, đi lên lầu.

Căn biệt thự này được xây trên vách núi, bên dưới chính là biển lớn với sóng biển cuộn trào, đi đến tâng ba đưa mắt nhìn xuống, một vùng hoang vu, trống trãi hoàn toàn không một ai có thể sinh sống ở một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt này.

“Bắt được chưa hả?” Vừa lên tâng ba, tiếng của Trần Tuấn Tú liền từ không xa truyền đến, sự biếng nhá trên mặt Trần Hiền lập tức biến mất, mặt không chút biểu cảm cúi đầu xuống, bước chân chậm rãi đi về phía phát ra âm thanh.

“Toàn bộ đã xử lí ổn thỏa cả rồi, bố yên tâm”

Thông tin đã để lại rồi, nhận được tin Hoắc Hải Phong đã xuất phát đến bên này rồi, nói không chừng không cần đến sáng ngày mai, liền có thể gặp được anh ta, nghĩ thôi cũng có chút mong đợi nhỉ, cúi đầu, cậy Trần Tuấn Tú không nhìn thấy được, vẻ độc ác trong mắt Trần Hiền lại càng mãnh liệt hơn, cũng không biết đợi sau khi Tô Kiến Định biết được Tô Quỳnh Thy cũng ở đây, sẽ có biểu cảm gì đây!

“Tốt. Nhốt ba chúng nó vào các nơi khác nhau, nhớ rằng lúc dẫn qua đó nhất định phải che mắt bịt mồm lại, đợi Hoắc Hải Phong đưa người qua đây rồi, hãy cởi ra” Kế hoạch đã đến thời khắc quan trọng nhất rồi, Trần Tuấn Tú vẻ mặt điên cuồng, nắm chặt lấy vai của Trần Hiền, cắn răng, vừa cười vừa nói, mặt mũi ác liệt, trông rất đáng sợ.

“Bố yên tâm, con trai đã hiểu!” Lúc nên cúi đầu hạ thấp Trần Hiền chưa từng cứng rắn qua, đỡ lấy tay của Trần Tuấn Tú, hắn híp mắt lại, cười rồi trả lời.

Những chuyện này đối với hắn mà nói sớm đã quen rồi, Trần Hiền sau khi ứng phó với Trân Tuấn Tú xong, xoay người sắc mặt nặng nề, quay về phòng của mình, dựa bên cửa sổ, mặc cho gió biển thổi rối bời mái tóc của hắn, hắn nhìn sang nơi tối đen phía xa xa, ánh mắt lộ ra một hướng về.

Hoắc Hải Phong lúc này vẫn còn đang ở trên máy bay, sát giờ chuẩn bị ra nước ngoài cứu người, còn có rất nhiều thứ cần phải sắp xếp cho thỏa đáng, không thì đừng nói là đi cứu người, bản thân cũng rất có thể bị dây vào đó, bên tay chất đầy đống tài liệu nhiều đến mức dường như đọc không hết, Hoắc Hải Phong nhíu nhíu mày, đột nhiên trở nên mệt đến hoảng loạn, đã trôi qua bao nhiêu năm như vậy, anh tự cho rằng mình lớn mạnh, nhưng lại năm lần bảy lượt không bảo vệ được người con gái mà mình yêu thương…

“Chủ tịch, thông tin từ người ở bên đó truyền đến rồi, Trân Tuấn Tú có lẽ đã nhận được thông tin, đã đưa người đi thay đổi vị trí rồi, manh mối để lại không nhiều, nhanh nhất trước khi trời sáng có thể tìm được địa chỉ cụ thể”

Lâm Tiến Quân đôi mắt đỏ rực, trong mắt chứa đầy các tia máu đỏ, cả đoạn đường theo Hoắc Hải Phong đến đây, cũng chưa được nghỉ ngơi cho thật tốt, có thể chống đỡ đến bây giờ hoàn toàn dựa một nguồn sức mạnh ý chí.

“Biết rồi, mau nghỉ ngơi trước đi, thời gian có thể cho anh ngủ không được nhiều đâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.