Nói xong, không chờ cho cậu bé hỏi, vội vàng đứng lên xoa nhẹ đầu Tô Quỳnh Thy, sau đó quay người rời đi.
Chu Thanh đi cùng anh ta, Tô Quỳnh Thy để lại một phần nhỏ, phần còn lại thuộc về Tô Quỳnh Thy đều đã được Tô Kiến Định chuyển cho Hoắc Hải Phong, để đẩy nhanh việc thành lập và mở rộng quy mô công ty ở nước ngoài. Dự án dứt khoát này đã rất thành công, và khi Tôi Kiến Định khởi hành, công ty đã trở lại kinh doanh bình thường.
Lần trước, Tô Hướng Minh trở về nhà với vẻ mặt thất thần, nhưng lần này thay vào đó là Tô Quỳnh Thy, hai mẹ con quay về nhà cũng với vẻ mặt đó.
Công tước Otto đã chuẩn bị bữa trưa ở nhà, sau khi ăn xong, như thường lệ ba người vẫn nằm trên ghế xích đu trong vườn và trò chuyện. “Ông ngoại, sao ông không về với anh trai?” Cô vẫn chưa biết chuyện thừa kế tài sản của gia đình, cô cho rằng lần này chỉ là chuyển tiền vé để Tô Quỳnh Thy về thôi, cô không hề nghĩ tới một chuyện phức tạp như phân chia thừa kế tài sản gia đình đang chờ đợi anh chị em cô về tiếp nhận. “Luôn đi cùng cô và thằng bé ở Hải Phòng, đợi sau khi trở về, ông ngoại sợ rằng không có thời gian để tìm cô.”
Công tước Otto không cần đoán cũng có thể nghĩ ngay tới việc sau khi trở về nước sẽ xảy ra một cuộc chiến đẫm máu. Nhóm đạo tặc đang dòm ngó tới tài sản cũng sẽ hành động. “Thế ông không bận sao? Công ty của anh trai và Hoắc Hải Phong còn không bằng mười công ty của ông, ngày nào họ cũng đầu tất mặt tối, nhưng ngược lại sao ông lại không bận gì cả!” Tô Quỳnh Thy nói một cách thẳng thắn, dù trong miệng đang nhai trái cây nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến lời nói của cô. “Những người có năng lực dưới tay ông nói rằng họ có thể làm tất cả, việc của ông là chỉ cần kiểm chứng kết quả cuối cùng, đương nhiên là không bận” Thực ra cũng bận, nhưng ông ta đều để lại phần lớn công việc cho Linh Đan và Tô Kiến Định, nên bây giờ mới rảnh rỗi như vậy. “À, ra là vậy!” Một già một trẻ trò chuyện qua lại rất vui vẻ. Lúc này cách đó xa xăm ở nước ngoài, Hoắc Hải Phong đang lựa hoa thì lại hắt xì một cái do bị ai đó nhắc tên.
Lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh của cả một tòa lâu đài, trong lòng bỗng rung lên, một nơi rộng lớn và nhiều nét bài trí phức tạp như vậy, dù có học thiết kế cũng không thể làm nên một đám cưới đẹp!
Không còn cách nào khác, ban đầu định tự tay làm tất cả mọi thứ, nhưng cuối cùng cũng buộc phải mời một nhà thiết kế lên kế hoạch cho đám cưới.
Mặc dù chỉ mất nửa ngày để hoàn thiện mẫu và kiểu váy lâu đài, nhưng phải mất sáu ngày để chuẩn bị mọi thứ bao gồm đồ uống, đầu bếp, thiệp mời, kẹo cưới, váy cưới, cha mẹ đỡ đầu,...tất cả đều cần được chuẩn bị thật tốt trong điều kiện thời gian gấp gáp.
Đúng lúc này, Hoắc Hải Phong lại đi tới quán hoa, anh ta nói đều không thích những loại hoa màu trắng quá trơn, màu đỏ quá chói mắt, sau đó lại nói hoa loa kèn quá lớn, nữ tử quá nhỏ, đủ loại... Cuối cùng, nhà thiết kế dẫn anh ta đến phòng hoa, để anh ta tự lựa chọn.
Bên ngoài hừng hực khí thế, còn bên trong, Hoắc Hải Phong đang điều khiển chiếc xe đẩy đi giữa những hàng bông hoa tươi đẹp, lựa chọn những bông hoa mình thích.
Cuối cùng anh ta đã chọn hoa hướng dương, hoa violet và hoa hồng sặc sỡ. Sau khi chọn xong, anh ta không gọi ai cả, tự mình ôm những bông hoa, mở cửa đi ra ngoài. Mặc dù màu sắc trồng lộn xộn nhưng anh ta chỉ chọn những bông hoa mà cô gái thích.
Nhà thiết kế đang bận sắp xếp lại những giỏ, giá hoa. Hoắc Hải Phong đứng chờ cách đó không xa, đợi cho anh ta làm xong liền mang hoa đến.
Nhà thiết kế hoàn toàn không có biết gì, vừa đi vừa chỉ dẫn mọi người, vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một đám màu sắc kỳ quái, hạt hoa lại càng kỳ quái hơn, đứng trên anh ta, suýt chút nữa đã dọa cho chết khiếp.
Sau khi hoa được đặt xuống và anh ta mới nhìn thấy đó là ai, sau đó bật cười. “Anh đã chọn hoa chưa, anh Hoắc?” Anh ta cứng đờ người cầm lấy bông hoa với màu sắc lộn xộn không vừa ý trong tay, nhà thiết kế đột nhiên hối hận, sao vừa nhiều loại vừa đa màu sắc thế kia, xếp chúng lại với nhau có đẹp không? “Những cái này, anh xem bớt đi một chút cũng không sao. Hoa hướng dương nhất định phải giữ lại.” Hoa hưởng dương nhỏ hơn chậu một chút, cho dù chưa mở ra, cũng có thể thu hút sự chú ý của người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bỏ hoa to như thế, sợ rằng anh ấy thậm chí không thể giấu nó! “Không được sao?” Nhận thấy vẻ mặt của nhà thiết kế có gì đó không ổn, Hoắc Hải Phong hơi cong khoé môi lên, đột nhiên nói. “Không, không, đặt nó ở đó rồi tự nhiên không sẽ ổn, nhưng có thể mất một chút thời gian để điều chỉnh. Mặc dù đã có thể gặp cảnh tượng xấu xí như thế này, nhưng vì không có cách để thay đổi nó, nhà thiết kế quyết định, tốt hơn là nên sắp xếp lại để ít nhất là làm cho hướng dương giống một bông hoa hơn. “Anh còn có năm ngày, hi vọng anh không làm tôi thất vọng.” Hoa giao sang bên kia, khu vực bài trí không có việc gì cần anh ta giúp nên, Hoắc Hải Phong trở về lâu đài, đi tới phòng ngủ chính, vui mừng nhìn thấy quần áo treo trong đó.
Toà lâu đài này trước kia chính anh ta đã nhờ Lâm Tiến Quân mùa giùm, một nơi tổ chức đám cưới đầy ý nghĩa như vậy, anh ta không muốn sau này Tô Quỳnh Thy mỗi khi đến đây đều phải mua vé vào cửa, hoặc thuê nó lại. Mua nó rồi, lâu lâu có thể ghé qua chơi, qua đây nghỉ dưỡng cũng không tồi. ít nhất cô gái của anh ta sẽ thích nơi này, chỉ cần vậy thôi cũng đủ làm anh ta mãn nguyện.
Trang trí và chuẩn bị đủ thứ. Để tạo sự bất ngờ cho Tôi Quỳnh Thy vào ngày hôm đó, Hoắc Hải Phong đã mượn máy bay riêng của Công tước Otto và trực tiếp đưa đoàn người tới.
Khởi hành lúc 7 giờ tối và tình cờ có mặt ở đó vào ban đêm, sau khi nghỉ ngơi, thức dậy với tinh thần sảng khoái và thoải mái vào ngày hôm sau.
Đối với hành trình thời gian như vậy, Tô Quỳnh Thy rất vui, trong khi thu dọn quần áo, cô ấy đã ngân nga một bài hát, bày tỏ niềm vui của mình.
Chuyến đi này thật sự không biết bao giờ mới trở lại, lần trước đi chính là một chuyến đi bất lực, cô đi mà không có chút niềm vui, kỷ niệm nào đọng lại, nhưng bây giờ thì nó đã khác, cô ấy khá hào hứng.
Ngoài những món đồ đã sắp xếp vào ba cái vali lớn, cô vẫn còn rất muốn mang đi nhiều thứ khác nữa.
Cuối cùng, Công tước Otto cảm thấy khốn khổ vì quá mệt mỏi khi nhìn cô ta phải chuyển từng chiếc vali xuống, vì thế nên đã cho người mua một chiếc vali to và mang theo tất cả những thứ muốn mang theo, khi cô đóng gói xong thì cả nhà dường như đã trống trơn, sạch sẽ không thể tả.
Nếu không phải vì hoàn cảnh, e rằng ngay cả người hầu, cô dì ở nhà cũng phải gói ghém lại và mang theo. “Mẹ, chúng ta mau đi thôi, mẹ có hồi hộp không?” Tô Hướng Minh hỏi khi cả nhà đã ngồi trên xe trên đường đến sân bay, Tô Hướng Minh có chút lo lắng kéo quần áo của Tô Quỳnh Thy và dựa vào người cô. “Không sao, dù sao chúng ta cũng mới từ Mỹ về nước không lâu. Con có căng thẳng không?”
Vì đang tập trung vào việc mình sẽ làm gì sau khi đến nơi, Tô Quỳnh Thy lơ đãng đáp.
Vì đã được cho biết mình sẽ làm gì lần này, Tô Hướng Minh sau đó rất lo lắng, nhưng dù sao thì cậu ta vẫn đang mang trên vai nhiệm vụ phải hoàn thành, càng gần điểm bắt đầu, tim cậu ta càng đập nhanh. “Con cũng không sao, nhưng con có chút bất đắc dĩ khi để các giáo viên trong trường đối xử tốt với mình. Nghĩ đến đây, tâm trạng của Tô Hướng Minh không khỏi có chút thấp thỏm.