Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 239: Chương 239: Cứu tôi?






Tô Quỳnh Thy hoảng hốt chạy ra khỏi phòng, cô ôm bụng, sắc mặt trắng bệch vô cùng dọa người.

Ở dưới lầu có Trần Mộc Châu và hai tên vệ sĩ đang canh giữ, hiển nhiên không phải là nơi an toàn. Cô đứng ở hành lang nhìn xung quanh, trên tầng hai này chỉ có ba gian phòng, tất cả đều là màu trắng tinh, cũng không thấy có cửa sổ, ở cuối hành lang cũng chỉ có một bức tường sơn màu trắng toát.

Không có nơi nào để trốn, cũng không có cách nào trốn thoát, phía trước là sói, sau lưng là hổ, Tô Quỳnh Thy đã đi vào ngõ cụt rồi. Cô đứng ở hành lang, đôi môi run rẩy, sau đó cô gắng sức bình tĩnh lại rồi đột nhiên quay đầu nhìn cầu thang cách đó không xa.

Tên bác sĩ kia là một người điên, không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nữa, nhưng nếu là Trần Mộc Châu, có lẽ cô vẫn còn một chút hy vọng, dù sao thì bây giờ cô ta cũng đang bị thương...

Thừa lúc tên bác sĩ chưa bước ra, Tô Quỳnh Thy đã vội vàng chạy qua cửa phòng, cô chỉ kịp liếc vào, thấy người đàn ông ngã trên mặt đất lúc này đã đứng dậy, vừa lau máu trên trán vừa cười gắn.

Trong lòng Tô Quỳnh Thy chấn động, bước chân lập tức có chút lộn xộn nhưng cô tự dặn bản thân phải ổn định lại, không còn nhiều thời gian nữa.

Lúc này tâm trạng của Trần Mộc Châu đang rất tốt, cô ta định quay về nhưng hiện giờ lại chưa muốn rời đi. Không ngờ tên bác sĩ đó lại có ác cảm với Hoắc Hải Phong như vậy, nhưng đây chính là điều mà cô ta muốn. Chờ tên bác sĩ giải quyết xong Tô Quỳnh Thy, sau đó cô ta sẽ thủ tiêu tên bác sĩ, tới lúc đó trên đời này chẳng còn ai biết cô ta là người đã làm ra những chuyện kia nữa...

Một cơn đau nhói từ bên đùi truyền tới nhưng Trần Mộc Châu không quan tâm lắm. Thay vào đó, cô ta cúi đầu chăm chú nhìn ngắm móng tay của mình, suy nghĩ xem sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ ăn mặc như thế nào để đi gặp Hoắc Hải Phong.

Đang suy nghĩ, chợt gương mặt ấm áp hiền hòa của Dương Thừa Húc đột nhiên hiện lên trong tâm trí cô ta. Trần Mộc Châu sững người tại chỗ, cau mày hồi lâu rồi buông tay xuống, lặng lẽ dựa vào sô pha, ánh mắt tràn ngập vẻ hỗn loạn.

Cô ta còn chưa định thần lại thì Tô Quỳnh Thy đã lao xuống lầu, nhanh chóng tiến đến trước mặt cô ta, cắt ngang mọi dòng suy nghĩ.

Trần Mộc Châu giật bắn mình, vừa định lùi lại phía sau thì đã bị Tô Quỳnh Thy đã túm chặt lấy cổ, Tô Quỳnh Thy nhanh nhẹn lấy móc trong túi ra một con dao găm, áp vào hông của Trần Mộc Châu, ép cô ta đứng lên.

Ở dưới lầu có tổng cộng ba người, không nói đến Trần Mộc Châu, ngay cả hai tên vệ sĩ cũng không nghĩ Tô Quỳnh Thy có thể thoát thân, từ trên lầu chạy xuống, thậm chí còn rút dao găm uy hiếp Trần Mộc Châu. Cả đám người bỗng chống bị khống chế, trở nên hoảng loạn.

“Tô Quỳnh Thy, giết người là phạm pháp đấy.” Trần Mộc Châu nheo mắt, nhanh chóng phản ứng lại, cô ta cố sức dùng hai tay bóp chặt lấy bàn đang bóp cổ mình, muốn ép Tô Quỳnh Thy buông ra.

Tô Quỳnh Thy thấy vậy nhưng không nói lời nào, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không chút do dự dùng con dao găm cứa vào da thịt cô ta.

Dòng máu đỏ thẫm lập tức ứa ra khỏi miệng của vết thương, theo bàn tay của Tô Quỳnh Thy lăn dài xuống, thấm ướt lòng bàn tay trắng nõn của cô.

“Đưa Lê Quốc Nam ra ngoài, sau đó thả bọn tôi đi, nếu không thì...” Tô Quỳnh Thy nheo mắt nhìn, lạnh lẽo rút dao găm ra, nhìn chằm chằm động tác của hai tên vệ sĩ, sau đó lại một lần nữa áp sát con dao vào hông của Trần Mộc Châu.

Trần Mộc Châu rên rỉ đau đớn, hai chân cô ta loạng choạng không đứng vững. Nếu không bám vào cánh tay của Tô Quỳnh Thy có lẽ cô ta đã ngã quy xuống từ lâu. Cô ta vốn đã bị thương ở chân nên không thể đứng vững được, giờ đây lại bị đâm ở thắt lưng. Cô ta đã phải dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.

“Tôi có thể thả cô đi, Tô Quỳnh Thy, nhưng Lê Quốc Nam và cô, chỉ có thể chọn một người được ra khỏi nơi này.” Trần Mộc Châu nghiến răng nói, mồ hôi trên trán đã rịn ra, cô ta vô thức nhắm mắt lại vì đau đớn, nước mắt tuôn rơi, nhanh chóng ướt đẫm gương mặt.

"Lập tức đưa Lê Quốc Nam ra ngoài gặp tôi ngay. Tính tình của tôi không tốt lắm đâu, nếu còn lâu la nữa thì tôi không thể đảm bảo được lát nữa sẽ không tặng thêm cho cô vài lỗ thủng trên người đâu." Thanh âm lạnh như băng, Tô Quỳnh Thy ghé sát vào tai Trần Mộc Châu thì thầm, nhưng mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào hai tên vệ sĩ.

“Tôi có thể đưa cô đến gặp Lê Quốc Nam, nhưng cô nhất định phải ở lại đây. Sau ba tháng, người của tôi sẽ đến thả cô đi. Trong vòng ba tháng này, cô và anh ta chỉ có thể ở trong căn phòng bí mật của tôi." Tất cả kế hoạch của cô ta đều được sắp đặt trong điều kiện Tô Quỳnh Thy không có mặt ở Hải Phòng. Dù thế nào đi chăng nữa, cho dù phải vứt bỏ cả mạng sống của mình, cô ta cũng tuyệt đối không bao giờ cho phép Tô Quỳnh Thy quay trở lại Hải Phòng, trở về bên cạnh Hoắc Hải Phong.

"Này, Trần Mộc Châu, tôi không phải là đang thương lượng với cô. Đưa Lê Quốc Nam ra đây cho tôi!" Trong mắt Tô Quỳnh Thy ánh lên sự tàn nhẫn hiếm có, cô không chút do dự cứa con dao găm vào người Trần Mộc Châu một lần nữa, máu tươi nhỏ tí tách xuống sàn nhà, nhanh chóng tạo thành một vũng máu đỏ sậm.

Trên sàn nhà trắng toát, màu máu đỏ trông vô cùng chói mắt. Tô Quỳnh Thy giẫm một chân lên vũng máu, dọa hai tên vệ sĩ sợ đến toát mồ hôi lạnh.

"Đưa người ra đây! Ngay lập tức!" Giọng nói lạnh lẽo khiến Trần Mộc Châu sững sờ, cô ta còn chưa kịp đáp lại thì hai tên vệ sĩ đã đi vào gian phòng trong khúc ngoặt.

"Không nhìn ra dáng vẻ của một người phụ nữ nữa rồi, cô uy hiếp tôi thì có tác dụng gì chứ?” Bị ép xoay người sang chỗ khác, chân của Trần Mộc Châu đau đến mức đứng không nổi, cô ta dựa nửa người vào Tô Quỳnh Thy, căm hận nhìn tên bác sĩ đang từ từ đi xuống lầu.

Tên bác sĩ nhún vai cười với Tô Quỳnh Thy: “Đúng là do tôi không chu toàn, không nhìn ra người phụ nữ của Hoắc Hải Phong lại điên cuồng đến như






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.