Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 369: Chương 369: Đến






Nói xong Trần Mộc Châu mím môi dựa vào lồng ngực anh ta, ánh mắt lại không ngừng nhìn chằm chằm thế giới bên ngoài, sắc mặt lạnh lùng.

"Chờ trời muộn một chút rồi anh mang em ra bên ngoài đi dạo có được hay không, bây giờ em đi ngủ trưa với anh." Ôm Trần Mộc Châu, Dương Thừa Húc híp mắt cười vui vẻ, không có phát hiện một chút khác lạ nào.

"Được, em nghe theo Thừa Húc!"

Ngửa đầu, không riêng gì lời nói mà ngay cả nụ cười này cũng giống y đúc với nụ cười trước đó, nụ cười ở trên mặt Dương Thừa Húc cứng lại, sau khi vội vàng thở dốc một hơi, rất nhanh đã khôi phục lại nụ cười, yêu thương sờ gò má cô ta:

"Chỉ cần em ngoan ngoãn, em muốn cái gì anh cũng sẽ đưa cho em, Mộc Châu anh chỉ còn lại mình em, tuyệt đối đừng rời khỏi anh!"

Ôm chặt người trong ngực, Dương Thừa Húc híp mắt ôm nửa người mang lên nhà, người hầu vẫn luôn trốn ở cách đó không xa nhìn thấy một màn quỷ dị này, trên cánh tay nổi da gà, đầu lắc lư lặng lẽ quay trở về.

Thật sự là thời tiết đẹp để công tước Otto xuống máy bay, quản gia Sơn dẫn người đi tiếp đón, Tô Hướng Minh hiếm khi không phải đi học mà là ở trong nhà đợi ông nội hiếm khi thấy mặt, lúc này Tinh Hòa cũng có cảm giác giống như vậy, đôi mắt đen bóng mở to, cười toe toét trông mong nhìn thế giới bên ngoài. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

"Ở trong nhà đợi không được sao chứ? Ông ngoại nói không cần ở trước cửa nhà đợi ông, những ngày này anh cũng mệt mỏi gầy đi rồi." Tô Quỳnh Thy lại nhiều lần nhìn về phía Hoắc Hải Phong ngồi trên ghế salon ở phòng khách, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng khuyên nhủ.

Người đàn ông cười cười với cô, vẫy tay chào hỏi cô rồi ngồi lại đây, cho đến khi ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, mới thân mật cọ xát vào khuôn mặt của cô nói: "Thì coi như là nghỉ ngơi một ngày, cũng đã một thời gian rất lâu rồi anh chưa được nghỉ ngơi."

Những ngày này thật sự là rất bận rộn, từ sau khi Tô Kiến Định rời khỏi, không riêng gì công ty Sunrise anh ấy cũng xen vào, mà ngay cả sự phát triển của gia tộc Otto bên này cũng giao tất cả vào tay anh ấy, mặc dù với danh nghĩa là người quản lý, nhưng tất cả những sản nghiệp này đều chuyển đến dưới tên Tô Quỳnh Thy, cho nên anh để ý cũng coi như là danh chính ngôn thuận.

Nhiều sản nghiệp như vậy muốn nắm toàn bộ vào tay trong vài ngày, thì coi như năng lực học tập của Hoắc Hải Phong mạnh mẽ đến đâu cũng gọi là miễn cưỡng chống đỡ.

Cũng may vất vả mấy ngày nay cũng không phải uống phía, về cơ bản thế lực và sản nghiệp bên nước Mỹ cũng được chỉnh lý, về sau sẽ không bận rộn như vậy nữa, trước đó bởi vì chuyện của công ty mà lơ là cô gái nhỏ của anh, hiện tại không bận rộn nữa thì phải bù đắp thật tốt mới được.

"Không sao thì tốt, vậy anh cũng có thể nghỉ ngơi, về sau có thể theo em và bọn nhỏ cùng đi ra ngoài có phải không!"

Từ sau khi Tinh Hòa ra đời, cả nhà bọn họ cũng chưa đi ra ngoài, rõ ràng trước lúc mang thai còn nói muốn cùng cô đi nhìn thế giới phồn hòa, kết quả bây giờ lại chỉ có thể ở trong nhà đợi ngắm nhìn hoa cỏ ở bên ngoài hoa viên.

Nếu không phải thông cảm công ty của anh có nhiều việc bận rộn thì Tô Quỳnh Thy đã sớm một mình mang theo lũ nhỏ đi ra ngoài.



"Nói chung là còn cần khoảng chưa tới hai ba năm nữa mới có thể tốt được, Quỳnh Thy ngoan, chờ tất cả mọi người xử lý xong, thì em muốn đi chỗ nào anh đưa em đi có được hay không." Hai cái đều đã là bố mẹ, lại ở trong phòng khách tình chàng ý thiếp như nơi không người.

Vũ Nguyên Hải nhìn thấy khá cay mắt, yên lặng quay người đi, ý muốn nhắm mắt làm ngơ.

Tốc độ quản gia Sơn đi đón người tương đối nhanh, hai vợ chồng ngồi trên ghế salon thì thầm nói chuyện không bao lâu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng ô tô, ngay sau đó là một chuỗi tiếng bước chân hỗn tạp, hiển nhiên là bên ngoài không ít người đến.

Tô Quỳnh Thy đỏ mặt đi xuống khỏi đùi Hoắc Hải Phong, nắm tay nhỏ Hướng Minh nhảy nhót chạy ra bên ngoài, để lại Hoắc Hải Phong ở phía sau nhận lệnh ôm Tinh Hòa cười đùa hai lần, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, mới cất bước đi ra ngoài. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Quả nhiên công tước Otto ở cổng, lúc Tô Quỳnh Thy ra ngoài đúng lúc ông ấy vừa bước xuống khỏi xe, bên ngoài có khoảng mười bảo an vây quanh, chỉ là xe thì có bốn cái, thế trận tương đối lớn, nhưng nhìn trạng thái của ông cụ có chút không thích hợp.

Dáng vẻ tiều tụy khuôn mặt tái nhợt so với nhìn thấy lần trước quả thật giống như hai người, nhìn cả người không có một chút sức sống, mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi nhìn có chút thoát tướng, gương mặt có chút lõm vào, hơn nữa trạng thái vô cùng thê thảm.

"Ông ngoại, tại sao lần này lại bị thương nặng như vậy, không phải anh trai đã nói là không có chuyện gì sao?" Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của ông cụ, hai mắt Tô Quỳnh Thy ươn ướt, vội vàng bước lên phía trước dìu ông ấu, nước mắt rơi xuống ào ào. Truy cập truyen88.net để đọc truyện hay mỗi ngày

Công tước Otto cảm thấy cả người không có một chút cảm giác, cảm thấy ngay cả đường cũng không đi được nữa, còn có thể cười an ủi người bên cạnh: "Cháu gái nhỏ suốt ngày lo lắng vớ vẩn, ông có thể có chuyện gì, chẳng qua là người đã già, hồi phục có chút chậm mà thôi, yên tâm đi, nếu cơ thể ông có vấn đề gì lớn, cháu cảm thấy bác sĩ sẽ để cho ông đi máy bay đến một nơi xa như vậy sao?"

Đưa tay gõ vào cái đầu nhỏ của Tô Quỳnh Thy, công tước Otto ho nhẹ vài tiếng, theo bước chân của cô chậm rãi đi lên phía trước.

Còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy Hoắc Hải Phong ôm Tinh Hòa đi ra, vốn động tác của công tước Otto còn chậm chạp có quy luật, dường như lúc nhìn thấy cục cưng Thẩm Mạn, lập tức vui vẻ lên, bước chân cũng lớn hơn rất nhiều, hai ba bước đã đi đến bên cạnh Hoắc Hải Phong.

Bộ dáng ân cần nhìn đứa nhỏ trong ngực Hoắc Hải Phong: "Những ngày này Tinh Hòa cũng không thấy lạ! Có thấy ông ngoại hay không..."

Tiếp theo chính là công cụ một mình chơi đùa với đứa nhỏ, Tô Quỳnh Thy theo bên cạnh thấy dở khóc dở cười, chỉ có thể an ủi đưa người vào trong trước, chuyện sau đó xảy ra không thể ngăn cảm, Tinh Hòa hoàn toàn bị công tước Otto chiếm lấy, những ngày ở nhà mỗi ngày mở mắt ra dường như tất cả thời gian đều dính lấy cô bé, nghiễm nhiên trong mắt chỉ còn lại Tinh Hòa.

Đương nhiên đây là chuyện xảy ra sau đó, lúc này Tô Quỳnh Thy hoàn toàn không biết, bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế salon, hai tay chống cằm, không




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.