Tốn bao nhiêu tâm tư đưa người đi quá đó, trong nhà kho ngoại trừ giường thì cái gì cũng không có, bên ngoài còn có một đống vệ sĩ canh giữ, vậy mà cũng có thể để người chạy thoát, kế hoạch trước mắt lập tức sắp được thực hiện rồi, bây giờ lại nói với ông rằng thứ quan trọng nhất lại để chạy thoát mất.
“Bố, con đã phái người đi ra ngoài tìm rồi, địa hình ở đây anh ta không rành, chắc là chạy chưa xa, bố yên tâm con nhất định sẽ bắt Tô kiến Định về lại đây”
Thái độ cúi đầu nhận lỗi như không có lỗi, sự âm u tăm tối trong mắt Trần Hiền không ngừng liên tục cuộn trào ra ngoài, sự căm thù và lửa giận kiêm nén lấy trong nội tâm, mới ép giọng nói mà mình vừa nói nghe có vẻ không sao.
“Trình độ gian xảo của Tô Kiến Định hoàn toàn không bằng cái tên già hồ ly ở Hải Phòng đó, đưa một số người về đây canh giữ, nhiều người ở bên ngoài tìm nó như vậy, nó không có đường thoát, tất nhiên sẽ lựa chọn về đây đưa Lê Quốc Nam đi trước, kêu người đưa Tô Quỳnh Thy đi trước, bất luận thế nào cho dù Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam đều chạy trốn rồi, cũng phải giữ Tô Quỳnh Thy lại cho tao!”
Đối phó với Hoắc Hải Phong, cũng chỉ có Tô Quỳnh Thy mới có sức uy hiếp, cho dù là nắm trong tay Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam, cũng không có ích bằng một Tô Quỳnh Thy!
“Bố bố yên tâm, bố đưa mẹ và Tô Quỳnh Thy đi trước, con dọn dẹp xong hiện trường, sau khi bắt được Tô Kiến Định sẽ lập tức tụ họp với bố!” Tô Kiến Định sẽ quay về cứu người điểm này hắn quả thực chưa từng nghĩ đến, bản thân đều đang chạy trốn, còn muốn đi cứu người, cũng đúng là vĩ đại thật!
Cúp máy, Trần Hiền lạnh lùng hừm một tiếng, không do dự gì đưa một nửa số người nhanh chóng quay về, tuy rất khinh thường những gì mà Trần Tuấn Tú làm, nhưng quyết sách của ông ta rất ít khi sai sót, chỉ điểm này thôi Trần Hiền vẫn rất tin tưởng sự phán đoán của ông.
Đi bằng đường tắt rất nhanh thôi đã đi đến trước mặt nhà kho giam giữ Tô Quỳnh Thy, cả một đại doanh cũng chỉ có mấy người, nếu như hắn không đưa người quay về đây, không chừng Tô Kiến Định về đây còn có thể cứu người đi thật, hắn sợ hãi đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, dặn dò vệ sĩ lén lút mai phục cho tốt.
Bảo người mở cánh cửa của nhà kho ra, quệt những giọt mồ hôi trên trán, kéo chỉnh lại chiếc áo có hơi nhăn nhúm, để bản thân mình trông không quá nhếch nhác, trên gương mặt lại nở một nụ cười, đẩy cửa đi vào trong.
“Trần Hiền! Anh đến đây làm gì?”
Trước đó lúc cửa ngoài có tiếng động Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam đã ý thức được bên ngoài có biến.
Sau khi la hét một lúc, một loạt tiếng bước chân xa xa chạy đi, nghe thấy động tĩnh, hình như là chạy đi đuổi theo ai đó rồi, người trở nên ít đi rất nhiều, hai người đang suy xét không biết có nên nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài không, Trần Hiền lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Tôi có thể làm gì chứ, Tô tiểu thư, ban đêm khuya khoắt, tất nhiên là đưa cô đi làm một vài chuyện thú vị rồi”
Kéo kéo chiếc cà vạt, nụ cười trên mặt Trần Hiền lại càng rạng rỡ, vẫy vẫy tay với vệ sĩ đằng sau lưng mình, sau đó nói: “Đưa đi”
“Trân Hiền, anh muốn làm gì? Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, anh tha cho em Thy, Trần Hiền anh…” Lê Quốc Nam sắc mặt thay đổi nhanh chóng, mắt nhìn Tô Quỳnh Thy sắp bị đưa đi, liều mình xông lên trước, muốn ngăn vệ sĩ lại.
“Trói lại, ném vào trong góc!” Cười khinh một tiếng, Trần Hiền bất thình lình đá vào bụng Lê Quốc Nam, Tô Kiến Định đã chạy thoát, mối thù bị răn đe và quở mắng hắn còn chưa kịp trả, người này lại vừa hay tặng cho hắn một cú đá, không thu lại chút lãi hắn cũng thật quá có lỗi với bản thân mình.
“Trân Hiền, anh dừng tay! Tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo anh, anh đừng động vào anh ấy!” Cô giương mắt nhìn Lê Quốc nam bị một chân của Trần Hiền đá ngã xuống đất, vùng vẫy đến giờ vẫn không thể đứng dậy, cả người Tô Quỳnh Thy nhào lên phía trước, ngăn lấy Trân Hiền còn đang muốn xông lên phía trước, gương mặt sợ hãi.
“Chỉ cần Tô tiểu thư ngoan ngoãn phối hợp, tôi đương nhiên sẽ không làm khó anh ta” Sau đó hắn lùi lại một bước, một tay chống lên eo cô, Trần Hiền liếc sang Lê Quốc Nam đang nằm trên mặt đất đứng dậy không nổi với ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, gương mặt bỗng nở một nụ cười, một tay còn đang dịu dàng sờ cằm của Tô Quỳnh Thy, động tác nhẹ nhàng, trong mắt đầy vẻ ác ý.
“Trần Hiền… buông cái tay dơ bẩn của anh ra, đừng động vào cô ấy!” Vừa mới bị đá cho một cú, cảm thấy bên trong cơ thể như đã bị nội thương, cho dù thế nào cũng không thể đứng dậy nổi, Lê Quốc Nam sắc mặt dữ tợn, trên cổ nổi đầy gân xanh, nhưng lại chỉ đành bất lực nằm trên mặt đất.
Như vừa cảm nhận được sự thú vị, nụ cười trên mặt Trần Hiền lại càng mãnh liệt hơn, kiêm chế lấy sự khó chịu trong lòng, dứt khoát kéo Tô Quỳnh Thy vào trong lòng mình, một tay bóp lấy eo cô, một tay vuốt ve trên gương mặt láng mịn của cô.
“Da của Tô tiểu thư chăm sóc của thật tốt đấy nhỉ, Lê Quốc Nam, không biết bao nhiêu năm nay anh đã từng sờ qua chưa nhỉ?” Nhìn thấy người bò trên mặt đất để lộ ra ánh mắt như muốn giết chết bản thân mình, Trân Hiền một tay đẩy Tô Quỳnh Thy ra, ngưỡng mặt cười lớn.
“Trần Hiền, anh đừng có mà đắc ý quá, A Phong nhất định sẽ không tha cho các anh đâu, anh tôi cũng nhất định sẽ cứu tôi ra ngoài!” Cắn chặt răng dùng tay lau lau mặt mình hai cái, nhưng cái cảm giác khó chịu trong lòng ấy cứ trì trệ không biến mất, Tô Quỳnh Thy sắc mặt tái mét, muốn đi đỡ Lê Quốc Nam một cái, nhưng đôi tay lại bị vệ sĩ ở phía sau giữ chặt lấy.
“Đừng nói là cô và Lê Quốc Nam, Tô Kiến Định bây giờ cũng ở trong tay tôi, cô cảm thấy Hoắc Hải Phong đến rồi, sẽ chọn cứu ai đây?” Cong lưng đến gần trước mặt Tô Quỳnh Thy, đôi mắt hai người nhìn thẳng, Trần Hiền cười rồi vẫy vẫy tay, không muốn nói nhiều với cô, xoay người rời đi.
“Các người muốn đưa cô ấy đi đâu? Tô Kiến Định rốt cuộc đang ở đâu, Trần Hiền… các anh sẽ gặp báo ứng thôi, Trần…” Trong lúc vùng vẫy muốn đuổi theo lên, Lê Quốc Nam ôm lấy bụng, đau đến mức chảy cả mồ hôi ra, sắc mặt tái mét trắng bệch.
Còn chưa đợi đến mức anh ta bình tĩnh trở lại, liền bị vệ sĩ đứng ở đằng xa đó đến trói lại, vứt vào một góc nào đó.
Ý thức đang dần hôn mê, bản thân anh cũng là một bác sĩ, tuy đối với mấy mặt này không hiểu rõ cho lắm, nhưng cũng biết được loại đau này, tám phần chắc chắn là do nội tạng đã bị tổn thương, nên mới dẫn đến anh bị suy yếu đến vậy, còn chưa đợi đến lúc anh nghĩ ra cách, trước mắt tối sâm lại, rất nhanh đã mất đi ý thức.
Tô Quỳnh Thy bị trói lại đôi tay, đôi mắt bị che bằng một miếng vải đen, bị đẩy đi về phía trước.
“Trần Hiền, rốt cuộc các anh muốn làm gì? Các anh đã làm gì anh trai tôi rồi? Bây giờ muốn đưa tôi đi đâu? Có thể kéo miếng vải đen trước mắt tôi xuống được không…”
“Bị trói rồi mà còn lắm lời thế này, Tô tiểu thư, cô thật sự không làm rõ †ình hình hay là rộng lượng, nói thêm câu nữa, tôi sẽ bảo người đến nhét vào miệng cô, phiền chết đi được!” Đi cả đoạn đường nói cả đoạn đường, như đọc kinh đọc tới Trần Hiền đau hết cả đầu.
“Chỉ cần anh nói hết mọi chuyện cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không có gì để hỏi nữa cả!” Không nhìn thấy gì cả, xung quanh cũng yên tĩnh đến đáng sợ, nếu không phải sau lưng luôn có người đẩy cô đi về trước, sợ là cô sớm đã sợ hãi đến mức suy sụp cả rồi.
Vốn dĩ cô cũng không phải là người lắm lời, cũng không muốn bắt chuyện với Trần Hiền, nhưng sự kinh hãi trong lòng đã sắp nhấn chìm lấy cô, cắn chặt răng mới có thể ép bản thân mình bật ra tiếng không đến nổi phát run, nếu như Trần Hiền lại không trả lời, cô e là phải bắt chuyện với vệ sĩ rồi…
“Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, tôi và Tô tiểu thư không có gì để nói cả”
Xe trước cửa khu lầu đều đã chuẩn bị xong, Trần Hiền mở cửa xe ra, kéo lấy Tô Quỳnh Thy vứt cô vào trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại, sắc mặt u ám.
Họ Tô quả nhiên không ai là dễ đối phó mà, Tô Kiến Định đã đủ khiến cho hắn đau đầu rồi.