“Mau ăn một miếng kẹo đè xuống, đợi sau khi đến nơi thì thím sẽ giúp con liên lạc với người nhà để họ đến đón con. Chắc khoảng hai tiếng đồng hồ nữa là chúng ta sẽ đến nơi, con đã ngủ mê ba ngày ba đêm rồi, vừa hay trở về đất liền, thím sẽ giúp con bồi bổ cơ thể”
“Con vẫn chưa biết thím tên là gì, con tên là Tô Quỳnh Thy, Diệp trong lá cây, Quỳnh Thy trong thơ từ. Đợi sau khi con liên lạc được với người nhà thì con cũng sẽ cảm ơn thím đàng hoàng”
Tô Quỳnh Thy nằm lại vào trong chăn, vị ngọt của viên kẹo nhanh chóng làm dịu đi vị đắng của thuốc, khóe miệng cô nhích lên, cô nở nụ cười ngoan ngoãn và đáng yêu.
“Chẳng qua chỉ là tiện tay, không có gì đáng để cảm ơn cả, thím họ Khổng, sau này con cứ gọi thím là thím Hoa được rồi”
Thím Hoa vuốt nhẹ lên mái tóc của Tô Quỳnh Thy, trong ánh mắt bà ấy ẩn chứa tình yêu thương nhưng nhiều hơn lại là niềm nhung nhớ.
Lần đầu tiên thím Hoa nhìn thấy cô, nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười ngoan ngoãn, đáng yêu của cô thì bà ấy đã nhớ đến đứa con gái sớm chết yểu của mình, nếu như cô bé đó có thể khỏe mạnh lớn lên thì chắc bây giờ cũng chừng trạc tuổi của Tô Quỳnh Thy.
Thím Hoa nhớ đến con gái thì khóe môi đắng ngắt, bà ấy nói: “Con nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến nơi thì thím sẽ qua đón con.
” Tô Quỳnh Thy vội vã gật đầu, nói: “Dạ, vậy thì con tập thích nghi một lúc, thím cứ làm việc của thím đi ạ, con có thể tự chăm sóc mình”
Tô Quỳnh Thy nhìn thấy bà ấy đã đi khỏi thì sắc mặt cô mới bắt đầu nặng trĩu, cô không định trở về Hải Phòng nữa, ban nãy cô cũng chưa hỏi kỹ rốt cuộc lúc này mình đang ở đâu, đợi sau khi đến nơi thì cô phải nghĩ cách để anh Nam đến đón cô.
Cô mất tích nhiều ngày như vậy, nói không chừng anh Nam đã sốt ruột đến phát điên rồi.
Mặc dù nóng lòng muốn quay về nhưng giờ cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên thuyền chờ đợi, đứa bé vẫn còn, bản thân cô cũng không bị làm sao. Tô Quỳnh Thy nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi theo sự lắc lư của chiếc thuyền.
Lúc này bầu trời Hải Phòng dường như đã sụp xuống một nửa, cậu cả nhà họ Hoắc là Hoắc Hải Phong như phát điên, anh cãi nhau với ông cụ Chánh và dọn ra khỏi nhà cổ của nhà họ Hoắc, thậm chí còn thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân với nhà họ Trần.
Sau khi Hoắc Hải Phong quậy đến trời long đất lở, mọi người đang chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì anh bỗng dưng mất tích, không có chút động tĩnh gì, đến một chút tin tức cũng không có, cứ như đã biến mất hoàn toàn.
Ông cụ Chánh bị Hoắc Hải Phong chọc tức đến mức phải nhập viện, từ đầu đến cuối đều là Trần Mộc Châu chăm sóc đến chăm sóc cho ông ta, người không biết nhìn vào dáng vẻ ân cần đó thì còn tưởng ông cụ Chánh là ông nội của cô ta.
“Á, vẫn chưa tìm được Hoắc Hải Phong sao?” Ông cụ Chánh nhìn cô ta, sắc mặt tối sầm, vốn dĩ sức khỏe của ông ta vẫn còn khá tốt nhưng bây giờ đến nói chuyện ông ta cũng cảm thấy mệt.
Vẻ mặt Trần Mộc Châu lập tức trở nên giận dữ, cô ta mím môi nhìn ông ta một lúc rồi mới mở miệng, cẩn thận sắp xếp từng câu chữ: “Hai ngày trước, sau khi anh Hải Phong đến Thiên Đường thì không thấy anh ấy ra khỏi đó %^” nưa.
Lúc đầu cô ta trừ khử Tô Quỳnh Thy là vì muốn để Hoắc Hải Phong chỉ thuộc về một mình cô ta nhưng không ngờ lại phản tác dụng, bây giờ thậm chí anh còn không bằng lòng trở về nhà họ Hoắc và còn cãi nhau một trận lớn với ông cụ Chánh.
“Quả nhiên là không có chút quan niệm gia tộc nào hết, chỉ vì một Tô Quỳnh Thy nhỏ bé mà lại thành ra như thế. Á, cháu đưa người đến Thiên Đường điều tra cặn kẽ cho ông, khụ…
khụ khụ… Nhất định phải tìm ra nó cho ông, dẫn theo vệ sĩ và quản gia ở nhà cổ, nếu Hoắc Hải Phong không chịu quay về thì dù có trói lại cũng phải bắt nó về cho ông!”
Muốn ông ta an phận là chuyện không thể nào, trước đây còn có thể mềm mỏng võ về, bây giờ thì anh đã quá xất xược, ánh mắt ông cụ Chánh nặng trĩu, ẩn chứa trong ánh mắt xa xăm là…
Nếu không phải sức khỏe ông ta không cho phép thì ông ta đã sớm dẫn người đến bắt anh về rồi.
Đường đường là cậu cả nhà họ Hoắc mà lại vì một người phụ nữ đòi sống đòi chết, thậm chí còn bạo gan muốn tách khỏi gia đình, phải chăng là do trước đây ông ta đã chiều hư anh nên anh mới càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Trần Mộc Châu có được mệnh lệnh của ông cụ Chánh thì mắt sáng rỡ lên, cô ta dắt theo một đám người hùng hổ tiến vào Thiên Đường.
Sau khi Hoắc Hải Phong chọc tức ông cụ Chánh đến mức phải nhập viện và rời khỏi nhà họ Hoắc thì ôm chai rượu ngồi dưới đất, đầu óc mơ mơ hồ hồ, nhất thời không biết rõ bây giờ bản thân rốt cuộc đang ở đâu.
Trong phòng rất tối tăm, rèm cửa che chắn bịt bùng, đèn cũng không bật nhưng ánh sáng xuyên qua từ cửa chính cũng đủ để Lâm Tiến Quân nhìn thấy rõ ràng vỏ chai rượu lăn lóc khắp nền.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà Hoắc Hải Phong đã tiều tụy đến đáng Sợ, râu ria mọc loạn, quần áo trên người thì bẩn thỉu, trong phòng bốc lên một mùi khó diễn tả, trước giờ Lâm Tiến Quân chưa từng nghĩ ông chủ của mình lại suy sụp đến mức độ này.
Giống như cuộc sống đã mất hết ý nghĩa, sau khi phát điên thì thứ còn lại chỉ là sự cô đơn và hoảng loạn trong tâm hồn.
“Tổng giám đốc, việc anh dặn dò đã làm xong hết rồi, hay là anh cùng tôi về trước, dù sao chỗ này cũng không tốt!” Lâm Tiến Quân tiện tay thu dọn vỏ chai rượu dưới đất, rồi bước qua ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Hải Phong.
“Lâm Tiến Quân, anh đi đi, tôi đã không còn là tổng giám đốc của Á Đông nữa rồi, giúp tôi giải quyết cho xong những việc đang dang dở thì anh có thể đi rồi”
Hoắc Hải Phong đưa tay cầm một chai rượu lên rồi trút vào miệng, nước rượu màu đỏ đổ đầy người nhưng anh không có chút phản ứng gì, dường như anh đã quen với chuyện đó rồi.
“Tổng giám đốc, Lâm Tiến Quân đã đi theo bên cạnh anh một thời gian lâu như vậy rồi, mặc dù cô Quỳnh Thy đã…” Anh ta biết những chuyện này anh ta không nên nhắc đến nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Lâm Tiến Quân không nhãn tâm, anh ta cân nhắc một hồi thì nói tiếp: “Tổng giám đốc, anh vẫn chưa điều tra rõ ràng chuyện của nhà họ Tô năm đó, anh Tô Kiến Định vẫn còn đang được điều trị ở Mỹ, lẽ nào anh không muốn đích thân đến thỉnh tội với anh ấy sao?”
Hoắc Hải Phong dừng uống rượu lại, ngón cái và ngón trỏ của anh khẽ chà xát vào nhau, dường như giữa các ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác của ai đó.
Hoắc Hải Phong nghĩ đến Tô Kiến Định thì mới từ từ khom lưng cúi đầu xuống, vừa khóc vừa cười, miệng thì lẩm bẩm một mình không biết là đang nói những gì.
Lâm Tiến Quân biết mình có nói gì cũng vô dụng, anh ta thở dài một hơi, giúp Hoắc Hải Phong thu dọn sơ rồi đứng dậy và đi ra ngoài.
Ba ngày rồi, anh chỉ uống rượu mà không ăn uống gì, dù Lâm Tiến Quân có lo lắng thì cũng chỉ có thể để trong lòng.
Ông chủ của anh ta là người như thế nào thì mấy năm nay cũng có thể nói là anh ta đã hiểu được đôi phần, nếu anh có thể nghe người khác khuyên thì cũng không đến nỗi bao năm qua vẫn không thể tháo gỡ được nút thắt trong lòng với cô Quỳnh Thy.
Trong đầu Lâm Tiến Quân nghĩ vô số chuyện nhưng anh ta lại không biểu hiện gì ra mặt. Anh ta đứng ở cửa và quyết định chờ thêm một ngày nữa.
Nếu không được thì anh ta chỉ có thể mạnh dạn một lần, đánh ngất anh rồi đưa anh đi.
Đến giờ cơm trưa, Lâm Tiến Quân đang suy nghĩ nên kiếm thứ gì đó ăn được đưa vào trong thì Trần Mộc Châu đã dắt theo một tốp người tiến vào.
Mặc dù trong lòng không thích nhưng Lâm Tiến Quân vẫn lập tức mỉm cười, nói: “Sao quản gia Sơn và cô Mộc Châu lại đến đây ạ?”
Muốn biết được Hoắc Hải Phong ở Thiên Đường rất đơn giản bởi vì đã có rất nhiều người nhìn thấy anh, nhưng quản gia Sơn rất cẩn trọng khi tìm đến đây vì dù sao thì ai cũng biết mấy ngày trước Hoắc Hải Phong vừa mới đại náo nhà họ Hoắc.
“Ông chủ căn dặn phải đưa cậu chủ về nhà, hi vọng trợ lý Lâm hỗ trợ” Hai người họ cũng xem như bạn bè lâu năm, quản gia Sơn vừa mở lời thì Lâm Tiến Quân đã biết không ổn, chắc là ông cụ đã khỏe lại, muốn tìm tổng giám đốc để tính sổ đây.
“Tổng giám đốc đã căn dặn không cho phép ai vào, xin quản gia Sơn đừng làm khó tôi nữa, ông cũng biết tôi chẳng qua chỉ là một trợ lý, nếu tôi không làm tốt được chuyện mà tổng giám đốc căn dặn thì tôi sẽ phải nghỉ việc sớm”
Anh ta mỉm cười vui vẻ nhưng trong đôi mắt đen huyền lại không có chút ý cười, chỉ lạnh lùng dứt khoát từ chối.