Một cơ thể nho nhỏ giống như đạn pháo phóng vào, nhanh chóng xẹt qua mắt ông cụ, bay vào trong lòng Tô Quỳnh Thy cách đó không xa.
Ông cụ Chánh bị giật nảy mình, lui lại hai bước ngã ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt vẫn hoang mang chưa tỉnh.
“Ông nội Chánh, ông ổn chứ? Thật sự xin lỗi, đều là do cháu không tốt, ông không sao chứ? Có thể nghe được cháu nói chuyện không?” Trơ mặt nhìn ông cụ Chánh bị hù ngã trên ghế sô pha, Tô Quỳnh Thy hoảng hốt buông Tô Hướng Minh ra, chạy tới, ngồi xổm xuống trước ghế sô pha, vẻ mặt có chút tái nhợt.
“Hướng Minh, xem con gây ra chuyện tốt gì đi, còn không nhanh chóng xin lỗi cụ!” Dắt cánh tay nhỏ của cậu bé qua, kéo tới trước mặt ông cụ Chánh, vẻ mặt đầy áy náy.
“Ông không sao, đứa bé còn nhỏ, cháu đừng trách nó, đây là?” Vô duyên vô cớ nhảy ra một đứa bé, nhỏ nhỏ mũm mm, gương mặt đáng yêu, mắt và mũi cực kỳ giống Hoắc Hải Phong, miệng và lông mày thì lại giống Tô Quỳnh Thy, thoạt nhìn có vẻ là con của hai người.
“Nó là Tô Hướng Minh, năm nay năm tuổi, là con của cháu, ông nội Chánh có thể gọi nó là Hướng Minh!
Không có nói thẳng, chỉ giới thiệu sơ qua về tuổi của cậu bé, chuyện cô mang thai năm đó ông cụ cũng biết, điều này cũng khẳng định được thân phận của Hướng Minh rồi, nhưng dù sao bây giờ vẫn chưa có danh phận chính thức, Tô Quỳnh Thy không hi vọng Hướng Minh mang danh con riêng.
“Ừm, đứa nhỏ trông xinh trai quá, được lắm, không ngờ ông vẫn còn được nhìn thấy cảnh tượng này lúc còn sống!” Ông cụ kiềm chê đến nỗi tay có hơi phát run, xoa đầu Hướng Minh, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu bé, mắt ông cụ Chánh đong đầu nước mắt, vốn cho là cả đời ông sẽ không được trông thấy cảnh tượng này, không ngờ trong thời điểm khó khăn chật vật này lại có thể thấy được, việc này như tiếp thêm sức mạnh chiến đấu cho ông.
“Năm đó là ông có lỗi với hai mẹ con cháu, chờ anh cháu về, Hải Phong khỏe lại, sẽ cho hai đứa tổ chức đám cưới!!
Biết Tô Quỳnh Thy lo lắng, ông cụ Chánh cũng không nói rõ. Khóe miệng nhếch lên rồi thì không làm thế nào thu lại được, ôm lấy Tô Hướng Minh cười vui vẻ.
“Cụ ơi, cụ là ông của chú Phong đúng không ạ?” Sau khi biết Hoắc Hải Phong là bố của mình, Tô Hướng Minh liền tiến hành điều tra người bố trên danh nghĩa này của mình, chưa nói đến việc cậu bé thực sự tra được một số thứ, còn người thì đã tra được toàn bộ rồi.
“Đúng, cháu tên là Hướng Minh đúng không, trong nhà cụ, ngoài chú Phong của con ra thì còn có cụ nữa, lúc nào Hướng Minh rảnh, Hướng Minh đến nhà cụ chơi nhé, trong nhà chú Phong của con có rất nhiều thứ đồ thú vị, Hướng Minh mà đến thì đều cho cháu tất…!
Nhìn chằm chằm ông cụ Chánh một hồi, xác định ông cụ không có gì đáng ngại, một già một trẻ coi như hài hòa, cô cũng không quan tâm nữa, xách ghế nhỏ ngồi lại bên cạnh giường của Hoắc Hải Phong, hai tay chống đầu, híp mắt nhìn anh đến xuất thần.
Loáng thoáng nghe được một vài âm thanh, Hoắc Hải Phong cau mày tỉnh lại, anh có một tật xấu, nếu như bị người ta đánh thức, rất có thể cả ngày sẽ không có tâm trạng tốt. Anh bực bội tỉnh lại, đập vào mắt là gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Quỳnh Thy, đôi mắt to chớp chớp không có tiêu cự, không biết cô đang suy nghĩ điều gì, tâm trạng nháy mắt tốt hơn rất nhiều.
Thậm chí không hề chú ý tới một già một trẻ đang chơi đùa vui vẻ cách đó không xa, trong lòng, trước mắt đều tràn ngập bóng dáng cô, nhìn chăm chú một thời gian rất lâu mà cô cũng không có phát hiện ra, Hoắc Hải Phong không khỏi có chút tức giận, rốt cuộc là đang nghĩ gì, mà lại có thể xuất thần như vậy, anh tỉnh lại được một lúc lâu rồi mà vẫn không phát hiện ra.
Anh dứt khoát vươn tay, cố ý kéo cánh tay phải của cô, dùng sức một chút, Tô Quỳnh Thy không có phòng bị, cả người bị nghiêng về phía trước, nửa người liền nằm trong lòng Hoắc Hải Phong.
Vết thương đột nhiên bị đụng phải, đau đến nỗi anh suýt xoa một tiếng, vô thức dịch cơ thể về sau, không ngờ Tô Quỳnh Thy lại không ổn định, anh khẽ động, Tô Quỳnh Thy vốn đang có thể chống đỡ một chút lại trượt tay, cả người đều ngã trên người anh.
Sau một hồi luống cuống, kết quả là vết thương trên bụng của Hoắc Hải Phong bị chảy máu, hai người mới tách nhau ra.
Tô Hướng Minh và ông cụ Chánh há hốc mồm xem hết cả quá trình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không nói lên lời, bối rối trong chốc lát, ông cụ Chánh liên dứt khoát dẫn Hướng Minh về gian phòng của mình.
“Lần sau tổng giám đốc Phong nên chú ý một chút, nếu như vết thương lại rách ra thì phải khâu lại một lần nữa, tuyệt đối đừng vận động mạnh như vậy nữa nhé…” Y tá vừa băng bó vừa lải nhải dặn dò, cô ấy cúi đầu xử lý vết thương, hoàn toàn không biết rằng lời nói của mình đã khiến cho Tô Quỳnh Thy đứng đấy đỏ cả mặt.
“Tôi biết rồi, không có lần sau đâu, Quỳnh Thy…” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Tô Quỳnh Thy, trên mặt anh không có chút xấu hổ nào, còn híp mắt, môi khẽ nhếch, nói với Tô Quỳnh Thy: “Em nhất định sẽ giám sát anh, đúng không?!
“Em, anh… lần sau anh tự mình chú ý một chút, đừng làm những động tác nguy hiểm là được, lần này…
“Ôi, hình như có hơi đau…” Trên thương trường luyện được da mặt dày, không ngờ tới đến chỗ này cũng có thể dùng được, Hoắc Hải Phong liên dùng chiêu này bày ra vẻ mặt yếu đuối, bộ dạng rất đau khổ.
Đúng là cạn lời với anh, Tô Quỳnh Thy dở khóc dở cười, dứt khoát quay người ôm lấy bả vai run run đi tới phòng vệ sinh.
“Bây giờ tổng giám đốc Phong cảm thấy sao? Một lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra cho anh lại, sau đó sẽ cần truyền dịch, tổng cộng ba bình, tự anh và cô Thy cần phải chú ý, vậy tôi đi trước, nếu có vấn đề gì thì nhấn chuông phục vụ.!
Vừa rồi còn không kịp phản ứng, câu nói kia của Hoắc Hải Phong vừa cất lên, y tá liền hiểu ra, cái gì mà vận động mạnh, chỉ là tình thú giữa vợ chồng trẻ người ta thôi, lần sau cần phải để tâm hơn một chút.
Thu dọn đồ đạc xong thì cô y tá lập tức ra ngoài, tổng giám đốc Phong mặc dù đẹp trai nhưng quá lạnh lùng, khiến cho cô ấy không dám có một tia tưởng niệm, cả người run run, bưng một đống dụng cụ bình an trở về quầy lễ tân.
Tô Quỳnh Thy trốn ở trong phòng vệ sinh dán tai vào cửa nghe động tĩnh, cảm thấy căn phòng trở lại yên lặng rồi thì mới bưng một chậu nước ấm tới.
“Vất thương còn đau không? Bác sĩ nói anh tạm thời không thể tắm rửa, em giúp anh thay bộ quần áo khác!
Máu xung quanh vết thương đã khô, đừng nói là Hoắc Hải Phong, ngay cả cô cũng cảm thấy khó chịu, Tô Quỳnh Thy cầm khăn mặt lên, vén áo bắt đầu lau, động tác gọn gàng linh hoạt, sự thẹn thùng lúc trước đã không còn tồn tại, thật giống như đã miễn dịch rồi.
Trợn mặt há hốc mồm kinh ngạc nhìn động tác của Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong thậm chí còn cố ý vén áo lên hoàn toàn, đều không thấy vẻ mặt cô có một điểm biến hóa nào, lực thích ứng nhanh như vậy làm cho anh càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Quỳnh Thy, em nói xem dáng người của bây giờ đẹp hơn hay ngày trước đẹp hơn…!
Tìm được cơ hội, Hoắc Hải Phong lại kéo tay cô đặt lên ngực mình, hai mắt nhìn chăm chú vào nét mặt của cô, miệng lại càng nói lời quá đáng hơn: “Anh cảm thấy dáng người trước kia tốt hơn, dù sao mười năm rồi, thể lực cũng không còn như trước!