Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 417: Chương 417: Gặp mặt






“Tạm thời không cần phải để ý đến chuyện đó, trước tiên hãy điều tra xem ai đã lan truyền tin tức, ai đã giúp phát tán ra bên ngoài.” Vốn dĩ anh còn đang nghĩ cứ từ từ giải quyết ông ta, nhưng lần này cũng thuận tiện cho anh xử lý tận gốc đám chuột kia!

“Tôi đi ngay. Trợ lý hốt hoảng chạy đi, đầu lại mồ hôi nhễ nhại và đi ra ngoài, có thể là hai ngày nay anh ta đã chạy bộ không ít.

Hoắc Hải Phong trông có chút phiền muộn trong lòng, "chẹp” một tiếng rồi xoay người ngồi trở lại ghế, lần đầu tiên có chút hối hận vì để Lâm Tiến Quân phải đi.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ về những điều đó, không có Tô Quỳnh Thy ở đây, tốc độ làm việc của anh đã tăng lên rất nhiều, trong một buổi sáng, anh ta giải quyết được nhiều công việc hơn so với mọi ngày bình thường thường.

Giữa trưa, đúng lúc Vũ Nguyên Hải vừa xuống máy bay, vừa bước ra khỏi cửa đã có ngay một người đàn ông cao lớn, trên người mặc bộ vest đen đi tới, mặt người đàn ông không có chút cảm xúc nào, đứng trước mặt Vũ Nguyên Hải nói với giọng đều đều: “Chào anh Vũ, chủ tịch Tô để tôi tới đón anh."

Vũ Nguyên Hải ừ một tiếng chán nản, mặt mày hơi ủ rũ, đi theo đằng sau lưng người đàn ông, giọng điệu có chút không phấn chấn mấy, hỏi: "Chủ tịch Tô của mấy người bây giờ đang ở đâu, làm gì? Lúc trước anh ta còn nói sẽ tự mình đến đón tôi mà."

“Anh Vũ, chuyện của chủ tịch không phải chuyện tôi có thể can thiệp vào, nếu như muốn biết, có thể tự mình gọi điện thoại” Sau khi nói xong câu này, mặc cho Vũ Nguyên Hải có đuổi theo nói chuyện như thế nào trên cả quãng đường, người đàn ông cũng hé miệng nói nửa lời, lái xe đi một mạch, đưa Vũ Nguyên Hải đến cửa một căn biệt thự, sau đó anh ta lái xe đi ngay lập tức, Vũ Nguyên Hải đứng sững sờ ở chỗ đó, ah ta có chút choáng váng vì cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập dưới ánh mặt trời.

May mắn thay, lúc này cửa lớn của căn biệt thự được mở ra, một ông cụ với dáng vẻ cả người nhìn từ trên xuống dưới trông rất phong độ bước ra, trời rất nóng nhưng vẫn mặc một bộ vest dài tay phẳng phiu, thoáng trông có mái tóc trắng hơi lưa thưa được chải gọn gàng

“Anh chính là Vũ Nguyên Hải sao, ông chủ đã dặn dò rồi, mời anh đi vào cùng với tôi.” Ông cụ hơi hơi khom người, trên mặt nở nụ cười nhè nhẹ, đứng ở cửa nhìn qua như một người quản gia thuần thục.

“Làm phiền ông rồi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một chút, rốt cuộc là khi nào Tô Kiến Định sẽ tới?” Anh ta bị đưa tới một nơi mà không thể hiểu được, mới ở bên ngoài nhìn qua đã thấy tất cả bọn họ khi anh ta ở bên ngoài, từ trước ra sau đều không thấy cửa hàng nào, trông như không giống bảo anh ta trở về để giúp đỡ, mà là muốn nhốt anh ta ở một chỗ khác, lựa chọn một nơi cũng quá là vắng vẻ đi mà!

"Chuyện của ngài ấy không phải chuyện tôi có thể can thiệp vào. Nếu anh Vũ thắc mắc có thể tự mình gọi điện thoại hỏi xem." Vị quản gia già mặc dù nhìn có vẻ hơi yếu đuối mong manh, nhưng ông ấy đi trên đường cũng khá khỏe mạnh, dưới chân như có gió, không chậm hơn so với anh ta là bao.

“Từ nay về sau, hai người tôi và ông sống trong một nơi rộng lớn như thế này sao?” Đi thẳng một mạch lên, Vũ Nguyên Hải hỏi ông cụ quản gia hết từ bên trái sang bên phải, bốn phía bốn câu hỏi, nhưng ông cụ quản gia chỉ trả lời câu được câu không rõ ràng là nơi có một rổ vấn đề không được giải quyết.

"Anh Vũ cần gì cũng có thể nói với tôi. Tạm thời căn biệt thự này chỉ có hai chúng ta." Ông cụ quản gia gật đầu, đưa anh ta lên lầu hai, đi về phía bên phải, mở cửa của căn phòng bên trong cùng, quay mặt về phía nam ở cuối hành lang.

"Chỗ này là căn phòng đã chuẩn bị cho anh. Anh Vũ nhìn xem chỗ này có cần thêm bớt gì không. Anh có thể nói với tôi. Anh cũng đã mệt mỏi cả một ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi. Đến tối nay ông chủ sẽ tới."

Nói xong, anh ta lại nhìn bốn xung quanh, ông cụ quản gia đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Vũ Nguyên Hải, anh đặt những thứ trên tay xuống, ngồi trên ghế sô pha, nheo mắt nhìn những chiếc lá khô héo rũ xuống ở phía xa, suy nghĩ ngẩn ngơ, trong đầu nhanh chóng hiện lên những hình ảnh liên quan tới Giang Húc Đông, lông mày của anh ta nhíu lên chăm chú.

Anh ta cứ ngồi bất động trên ghế như vậy cả buổi chiều, đến khi trời đã tối anh ta mới giật mình, lấy lại tinh thần. Lúc này dưới lầu cũng vang lên tiếng xe đang đi tới, đoán không chừng là Tô Kiến Định đã tới rồi. Anh ta làm mặt lạnh, đứng ở cửa ra vào, đợi một lúc rồi mới đi xuống dưới.

Khi anh ta vừa mới bước xuống cầu thang thì Tô Kiến Định mới từ cửa chính đi vào, đi theo sau là hai vệ sĩ, ông cụ quản gia cũng cười tủm tỉm đi theo sau anh ta, mà Tô Kiến Định đang bị một đám người vây quanh đi theo, sắc mặt của anh ta vẫn lạnh lùng.

“Tới đây nhanh thế, hôm nay chủ tịch Tô độc ác vậy mà lại không thể chờ đợi mà đến gặp tôi.” Khuôn mặt Vũ Nguyên Hải không cảm xúc, nói ra bao nhiêu những lời gian ác, mê hoặc, hiệu ứng tương phản hình ảnh khá lớn, hai tên vệ sĩ đi phía sau sững sờ, ngây người ngay tại chỗ, phải một lúc sau mới định thần lại được, toàn bộ quá trình sau đó là vẻ mặt tuyệt vọng, trong ánh mắt vẫn còn lộ ra sự đờ đẫn.

"Tôi vẫn còn có thái độ giúp đỡ nhân tình. Đi vào phòng đọc sách với tôi, quản gia ở lại chuẩn bị chút gì đó để ăn đi." anh ta xoa xoa ấn đường, không để ý đến giọng điệu kỳ lạ của Vũ Nguyên Hải, hai tay đút vào túi đi lên lầu.

Mặc dù Tô Kiến Định không thường xuyên sống ở nơi đây, nhưng có thì vẫn phải có, hai người đi tới phòng đọc sách và hai người vệ sĩ đứng canh cửa, Tô Kiến Định chỉ vào ghế sô pha và ra hiệu cho Vũ Nguyên Hải ngồi xuống, còn anh ta thì bước đến phía sau bàn đọc sách.

anh ta thong dong lấy ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo, để lên trên bàn: "Tôi cần anh giải quyết chuyện ở chỗ này. Sau khi xem xong nếu anh nói muốn đổi ý thì tôi cũng không ép, nhưng trước đó, anh nhất định phải đợi ở đây, tôi sẽ cho người dõi theo anh."

Sau khi nói xong, anh ta đẩy tập tài liệu trên bàn về phía trước, nhìn ánh mắt của anh ta rồi thu tay lại, đan vào nhau và đặt trên bụng.

Vũ Nguyên Hải nhíu mày, kéo một cái ghế bên cạnh cửa sổ đến ngồi đối diện với Tô Kiến Định, anh ta dựa vào lưng ghế, tay cầm tài liệu trên bàn lên, vắt chéo chân lên lật xem tài liệu, vừa nhìn vừa từ từ vuốt nhẹ mấy ngón tay, lông mày cũng hơi nhíu lại một chút.

Sau khi xem xong hết mọi thứ, anh ta mới mỉm cười ném tập tài liệu lên bàn, nheo mắt lại, không nói lời nào, đột nhiên nghiêng người về phía trước: "Anh khẳng định chuyện này không phải đo ni đóng giày cho tôi, ngoại trừ tôi ra, anh nghĩ ai có thể làm giúp anh được, trước đây tên đầu sỏ kia suýt chút nữa giết chết anh?" Nói xong anh ta cười khẩy một cái, giống như là chế giễu, rồi từ từ trả lại.

“Bây giờ đổi ý cũng không muộn, tôi sẽ không ép buộc anh.” Khuôn mặt Tô Kiến Định không cảm xúc, cầm tập tài liệu lên, những ngón tay thon dài giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, hiện lên lộng lẫy óng ánh dưới ánh đèn.

“Tôi có thể giúp anh chuyện này, nhưng tôi có một điều kiện. Nếu anh đồng ý với tôi, tôi sẽ giúp anh làm luôn.” Vũ Nguyên Hải nheo mắt nhìn về phía anh ta, tay Vũ Nguyên Hải nắm lại đã đổ mồ hôi ướt đẫm, lau




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.