“Vườn trẻ tốt hơn cháu nghĩ nhiều lắm, hơn nữa Hướng Minh còn có thể tự về nhà mình, không cần mẹ đi đón” “Mẹ cháu rất yêu cháu, Hướng Minh phải ngoan, phải hiểu cho mẹ nhé, chờ khi mẹ xác định Hướng Minh được an toàn thì mẹ sẽ không đi nữa.
Cậu tin nằng Hướng Minh có thể chăm sóc mẹ, có đúng không?” Tô Kiến Định thừa nhận mình cũng có chút không yên tâm về Hướng Minh.
Tô Hướng Minh thở một hơi thật dài, cúi đầu tựa vào lòng Tô Kiến Định giống như nhận mệnh lệnh, buồn rầu đáp lại một tiếng.
“Được rồi, nếu trong lòng Hướng Minh đã có quyết định thì chúng ta đi xuống thôi. Hướng Minh, cháu phải nhớ kĩ, lúc ở bên ngoài nhất định phải gọi chú Nam là bố, biết không?” Vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm một lần, Tô Kiến Định che đầu, anh ấy trở nên càm ràm như thế từ bao giờ chứ? “Cậu yên tâm đi, Hướng Minh sẽ không quên đâu!” Đã được nhắc nhở vô số lần, Hướng Minh gật đầu không chút do dự.
Bữa tiệc kéo dài tới đêm khuya, khó khăn lắm mới chịu kết thúc, tiễn tất cả mọi người đi, Tô Kiến Định lên lầu xem Hướng Minh. Nhóc con và Tô Quỳnh Thy đã ngủ say từ lâu, gương mặt cậu bé đỏ ửng, đáng yêu khó nói thành lời.
Mặc dù đã là mùa hè, nhưng do mở điều hoà nên trong phòng vẫn hơi lạnh. Giúp cả hai đắp kín chăn, trên mặt Tô Kiến Định lộ ra nụ cười vui vẻ, anh ấy đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Khó có được một ngày thời tiết tốt như hôm nay, vườn trẻ cách nhà không xa, Tô Quỳnh Thy không gọi tài xế, chuẩn bị từ mình đi bộ qua đó đón Hướng Minh về nhà.
Lái xe hết mười phút, đi bộ cần khoảng nửa tiếng, lâu rồi cô không vận động, cũng coi như là cho mình cơ hội vận động.
Tô Quỳnh Thy đi năm phút, che ô, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên đầu, đột nhiên có chút hối hận.
Cô nghĩ hay lại gọi tài xế tới, nhưng có phải rất mất mặt không? Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô.
“Quỳnh Thy!” Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra, Tô Quỳnh Thy bất ngờ, bao bản năng lui về phía sau hai bước, chợt nghe một giọng nói cô rất quen thuộc.
Sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể lạnh như băng, cho dù ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài đang toả ra sức nóng, Tô Quỳnh Thy cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào, cô thấy mình giống như rơi vào hầm băng, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Có điều, rất nhanh cô đã ổn định lại tâm trạng, mặt không cảm xúc bước chân đi về phía trước, không quan tâm người khác.
“Quỳnh Thy, là em sao? Là, là em sao? Quỳnh Thy..” Lảo đảo chạy lên trước, kéo cô gái đang còn muốn tiến về phía trước lại, sắc mặt Hoắc Hải Phong thay đổi, chỉ chạy vài bước đường, trên trán anh đã đầy mồ hôi.
Lâm Tiến Quân xuống xe từ cửa bên kia, mặt đầy có lỗi. Những năm qua, chuyện này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, lân nào cũng nhìn thấy một cố gái giống cô Quỳnh Thy từ xa, anh sẽ đuổi theo không tha, nhất định phải túm tay người đó, mất một khoảng thời gian rất lâu khống chế tâm trạng mới ổn định được.
Lần đầu tiên Lâm Tiến Quân giải quyết chuyện này còn khá xấu hổ, nhưng qua mấy năm thì đã quen rồi.
Vừa định tiến lên kéo ông chủ nhà mình ra khỏi cô gái kia, anh ta ngước mắt nhìn thấy tướng mạ người đó, hoảng sợ lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Không chỉ hình dáng giống nhau, ngay cả khí chất cũng giống nhau, xem ra sự việc hôm nay sẽ khó mà giải quyết.
Vốn chỉ thấy góc nghiêng, tâm trạng Hoắc Hải Phong đã mất khống chế, sau khi thấy rõ cả khuôn mặt cô, hai mắt Hoắc Hải Phong đỏ lên, khẽ gào một tiếng, xông lên ôm Tô Quỳnh Thy vào lòng, đầu tựa trên cổ cô.
Đột nhiên bị ôm lấy, Tô Quỳnh Thy chưa phản ứng kịp đã cảm thấy cổ mình ươn ướt, còn hơi âm ấm, bàn tay muốn đẩy anh ra ngừng lại, làm bộ như không thoải mái mà ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt ngược trở về, hai tay gắng sức đẩy người kia ra.
“Anh là ai? Anh à, phiên anh trước khi nhận người hãy khống chế tâm trạng của mình có được không? Đích thực, tôi tên Tô Quỳnh Thy, nhưng tôi căn bản không quen anh, làm phiền…
Cô còn chưa nói hết, người bị cô đẩy ra lại xông lên, ôm lấy Tô Quỳnh Thy không buông tay.
Lần này mặc kệ Tô Quỳnh Thy đẩy thế nào cũng đẩy không ra, giữa ngày hè, nóng nực chảy mồ hôi khắp người, nhưng lại không thể đẩy cái người đang ôm mình ra. . ngôn tình tổng tài
“Tôi nói này, cái anh đứng bên kia, có thể phiền anh kéo người này ra không? Tôi không quen các người! Nếu anh ta cứ như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!” Tô Quỳnh Thy lạnh mặt đứng tại chỗ, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Lâm Tiến Quân.
Tuy tâm lý của Lâm Tiến Quân rất tốt, bị nhìn như vậy cũng có chút không chịu nổi, chỉ có thể thâm mặc niệm mấy câu cho ông chủ của mình, gọi hai vệ sĩ sau lưng mạnh mẽ kéo Hoắc Hải Phong ra.
“Quỳnh Thy, anh biết trước kia anh không đúng, em tha thứ cho anh một lần được không? Sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em. Quỳnh Thy, em tha thứ cho anh lần này được không? Quỳnh Thy..” Giọng anh tràn đầy hối hận, nước mắt rơi xuống đất, mấy hạt bụi bay lên.
Hoắc Hải Phong cắn răng, muốn giãy giụa khỏi vòng kìm kẹp, cho dù có hoá thành tro, anh cũng sẽ không nhận sai, người này nhất định là Tô Quỳnh Thy.
Năm năm qua, anh không ngừng tự trách, không ngừng hối hận. Suốt chừng ấy thời gian, không có đêm nào anh được ngủ yên, chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Tô Quỳnh Thy nhảy xuống biển.
Đau lòng không ngủ được, chỉ có thể mở mắt cả đêm, mãi sau này mới dần dần dựa vào thuốc ngủ mà ngủ được một lát,
“Tôi không phải Quỳnh Thy của anh, tôi đã kết hôn rồi, còn có một con trai nữa. Anh này, sau này phiền anh tránh xa tôi chút, tôi không muốn vì anh mà gia đình tôi lục đục, nếu còn có lần sau, tôi dã báo cảnh sát, “YS” cũng sẽ không bỏ qua cho anh” Quăng lại một câu, Tô Quỳnh Thy che ô, mặt lạnh bỏ đi.
Còn hai mươi phút nữa sẽ tan học, cô phải đi nhanh hơn, nếu không Hướng Minh sẽ lo lắng, cắn răng đi thật xa, Tô Quỳnh Thy thật muốn quay về hai mươi phút trước tát cho mình hai cái, có xe không ngồi, lại muốn tự đi bộ.
Lần này thì hay rồi, mặc dù tạm thời qua mặt được, nhưng dựa vào sự thông minh của Hoắc Hải Phong, sớm muộn cũng bị anh phát hiện.
Hai mắt Hoắc Hải Phong đỏ ửng, giống như thú hoang bị nhốt trong lồng, anh thở hổn hển, khom người xuống, trái tim như bị thứ gì đó đam trúng, đau đớn khiến anh không ngừng rơi mồ hôi.
Lâu Tiến Quân cau mày, nhẹ nhàng đỡ anh lên xe, muốn mở miệng nói, cuối cùng lại không biết phải nói gì.
“Cẩn thận chút, đi theo sau” Qua cơn mất khống chế, rất nhanh Hoắc Hải Phong đã lấy lại lí trí, tóc mái trước trán bị mồ hôi làm ướt, dính lại trên trán, Hoắc Hải Phong nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa vào ghế xe.
“Tổng giám đốc, nhìn thấy cô Quỳnh Thy rồi!” Lái xe thêm một đoạn, có thể miễn cưỡng thấy được bóng dáng Tô Quỳnh Thy.
Hoắc Hải Phong mở mắt, si ngốc nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy vẻ nhất định phải có được.
Xe lái chậm, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách với Tô Quỳnh Thy, vừa không để bị phát hiện, cũng vừa để người trên xe nhìn thấy được bóng người xa xa.
Hoắc Hải Phong nhìn cô như mê như say, đã năm năm không gặp, nếu không nắm chặt tay mình, miễn cưỡng giữ chút lí trí, nói không chừng lúc này anh lại xông lên.
Vườn trẻ cũng không xa, Tô Quỳnh Thy lại cố ý bước nhanh hơn, mặc dù thoát được Hoắc Hải Phong, nhưng cô luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, xung quanh không phát hiện có ai, nhưng trong lòng vẫn không yên. Theo bản năng, cô đi nhanh hơn.