Tất cả mọi người đều nói bà Phương là một người lạnh lùng tàn bạo, chỉ quan tâm tới lợi ích. Mặc dù như thế nhưng Trần Mộc Châu chưa từng sợ hãi, cô ta luôn cho rằng trong nhà chỉ có mình là con thì sớm muộn gì nhà họ Trần cũng sẽ là của mình.
Nhưng giờ đây Trần Mộc Châu đã bắt đầu sợ hãi.
Trần Mộc Châu bắt đầu suy nghĩ một cách lý trí rằng Vũ Tuyết Phương làm ra quyết định như này nhưng bố cô ta chưa từng phản đối. Chuyện đã tới nước này rồi, Trân Mộc Châu không hề có chỗ lật người! ”
Cho nên mẹ đang chuẩn bị từ bỏ con ư?” Trần Mộc Châu có chút bất lực, cô ta vẫn chưa nắm giữ được tập đoàn Phước Sơn.
“Chuẩn bị một chút, ngày mai đi gặp ông cụ nhà họ Hoắc với mẹ.” Vũ Tuyết Phương bỏ lại một câu rồi quay người đi khỏi nơi này một cách nhanh nhất.
Trần Mộc Châu chán nản ngã xuống ghế, đôi mắt cô ta lờ đờ, nhìn rất sa sút, cả người phát ra một loại cảm xúc căm hận. Cuộc đời này bất công quá, Trân Mộc Châu dùng năm năm trời, mọi sự cố gắng của cô ta đều đã biến thành bọt biển chỉ vì một câu nói của bà ta. Trần Mộc Châu không thể không bụm mặt nghẹn ngào.
Vũ Tuyết Phương quay lại văn phòng chủ tịch, mặt bà ta tái như tờ giấy: “Hải Phúc” Bà ta cố nén sự sợ hãi, giọng nói có chút phát run.
“Cô chủ, cô gọi tôi ạ’ Hải Phúc thấy trạng thái của Vũ Tuyết Phương ngày càng kém, chị ta đã đi theo Vũ Tuyết Phương mấy chục năm. Hải Phúc nhíu mày, chị ta có chút không yên, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì không hay.
“Cô hãy làm những chuyện mà Trần Mộc Châu sai bảo. Cô có thể vận dụng tất cả tài nguyên trong tay tôi.
Sau này cô hãy đi theo con bé, cũng không cần báo cáo với tôi. Hải Phúc à, cuộc sống của tôi đã không còn nhiều.” Lòng bàn tay Vũ Tuyết Phương toát ra một lớp mồ hơi, hơi thở của bà ta lại càng thêm nặng nề: “Cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải chăm sóc con bé giúp tôi.’
“Cô chủ, sao cô không nói với cô chủ nhỏ chứ? Sợ rằng sau này cô ấy sẽ hận cô” Hải Phúc tiếng lên hai bước rồi lau mồ hôi cho Vũ Tuyết Phương một cách cẩn thận, trong mắt chị ta tràn ngập sự đau lòng.
Nếu như không phải có cô chủ thì sợ rằng Hải Phúc đã chôn vùi trong tay của đám cặn bã kia. Từ lúc mười mấy tuổi Hải Phúc đã đi theo Vũ Tuyết Phương, chị ta chưa hề nhìn thấy bà ấy yếu đuối như thế.
“Nói cho cùng thì cũng là tôi nợ đứa bé này. Cô không cần để ý tới tôi, sau này cứ đi theo con bé là được rồi” Cổ họng của Vũ Tuyết Phương có chút khô chát, mang theo một chút mệt nhọc, bà ta che ngực thở hổn hển một hồi rồi nói: “Con bé quá ác độc, nhưng lại không đủ thông minh.
Có lẽ đó là báo ứng của tôi, đời tôi làm rất nhiều chuyện phóng hỏa giết người, tối nào cũng ngủ không yên. Tôi không muốn con bé cũng sẽ như thế, chỉ đành nhờ cô dạy con bé giúp tôi.
Thế là tôi yên lòng rồi: Vũ Tuyết Phương không có ở đây thì tập đoàn Phước Sơn chẳng chống đỡ được lâu, bây giờ thì gả cho Hoắc Hải Phong đã không phải là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có tìm một người gia cảnh giàu có thì mới có thể hạnh phúc.
Vũ Tuyết Phương nhắm mắt lại rồi dựa vào ghế, bà ta nói với vẻ yếu ớt: “Sau này cô đi theo con bé thôi. Có thể làm chuyện của Tô Quỳnh Thy nhưng nhớ rằng đừng nên để Tô Kiến Định bắt thóp. Chuyện mà tôi có thể làm giúp con bé đã không còn nhiều.”
Bởi vì tình trạng của Vũ Tuyết Phương không tốt lắm nên sau khi nói chuyện một hồi thì bà ta xua tay để Hải Phúc lui ra ngoài. Bắt đầu ngồi một mình xử lý công việc.
Trong tập đoàn Sunrise, không ai biết đến cùng là Tô Kiến Định đã nói gì với Hoắc Hải Phong, sau hai cuộc họp buổi sáng và buổi chiều ngày hôm đó thì người của TQT bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong tập đoàn Sunrise. Hạng mục xanh hóa cũng lấy được một cách dễ dàng, hai tập đoàn bận tới nỗi thở không ra hơi.
Lại là một tuần Tô Quỳnh Thy không nhìn thấy Tô Kiến Định ở nhà, cô có chút bận tâm, nên che kín mình và Tô Hướng Minh rồi bắt đầu đi xe tới TOT.
Cô đi thẳng tới ký túc xá, đang định đi lên thì bị cô gái trong sảnh chặn lại.
“Xin hỏi hai vị có hẹn trước không?” Nhân viên tiếp đãi thấy hai mẹ con che kín chỉ lộ ra mỗi một đôi mắt thì khóe miệng hơi giật giật một cái, nhưng vẫn cười niềm nở rồi hỏi.
“À, chúng tôi không có hẹn trước.
Cô đợi tôi chút, tôi gọi một cuộc điện thoại Tô Quỳnh Thy chỉ lo hóa trang cho mình mà quên mất từ sau khi công ty chuyển tới Hải Phòng thì mình và con trai chưa tới công ty một lần nào.
Lễ tân đương nhiên là không biết chính mình.
Tô Quỳnh Thy không muốn làm kinh động tới Tô Kiến Định nên đành gọi điện thoại cho Chu Thanh, cô ôm con trai tới ghế salon cách đó không xa để nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ người tới đón hai mẹ con.
Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, nhất là gần đây cô không được may mắn cho lắm. Khó khăn lắm mới đi ra ngoài một lần thì lần nào cũng có chuyện gì đó không hay xảy ra, khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Mình không muốn ra cửa là một chuyện, nhưng bị ép ở trong nhà thì có chút giống ngồi tù… . truyện kiếm hiệp hay
“Mẹ ơi, vì sao Hướng Minh lại phải mặc cái này ạ?” Tô Hướng Minh giật giật khăn quàng trên cổ, cậu bé có chút khó chịu nên nhíu mày.
“Tóm lại là dạo này mẹ không được may cho lắm, cứ luôn gặp những chuyện không hay… Tô Quỳnh Thy chỉnh lại khăn quàng cho Tô Hướng Minh với vẻ mặt nghiêm túc, nếu không phải là khẩu trang quá lớn, hơn nữa lại rất bí thì cô cũng không dùng thứ gây khó chịu như khăn quàng cổ.
“Nhưng trước kia mẹ đã hứa với Hướng Minh là sẽ dẫn con đi cung thiên văn mà. Nhưng đã lâu rồi mà mẹ vẫn chưa dẫn Hướng Minh đi…’ Tô Hướng Minh nhìn về phía Tô Quỳnh Thy với vẻ mặt hờn dỗi, cậu nhóc dựa vào người cô, cả người mềm mại như không xương vậy.
“Chờ sau khi thăm cậu xong thì mẹ sẽ dẫn con đi được không.” Tô Quỳnh Thy đau lòng, cô ôm lấy Hướng Minh.
Là do người làm mẹ như cô không tốt, chính cô ở trong nhà cũng được nhưng trẻ con thì không thể.
Tô Quỳnh Thy thấy thời gian đang dần trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Chu Thanh đâu thì ôm Tô Hướng Minh đứng dậy. Cô nhìn về phía thang máy, định gọi điện thoại hỏi là đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tô Quỳnh Thy vừa lấy điện thoại ra thì có năm người bước vào cửa. Tô Quỳnh Thy chưa thấy mặt nhưng nhìn bóng lưng đều là năm người đàn ông cao lớn. Cô ngồi tránh về sau theo bản năng, cúi đầu làm chuyện của mình.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Hải Phong tới TQT, lần này là tới để chuẩn bị họp, anh đã bị Tô Kiến Định ép tới mức bận từ ngày tới đêm ròng rã một tuần. Cả tuần nay anh không thể dành ra một phút đồng hồ rảnh rỗi. Nhìn thế này thì có lẽ hai tháng tiếp theo Tô Kiến Định cũng sẽ không để Hoắc Hải Phong có thời gian rảnh.
Gấp rút đẩy nhanh tốc độ một tuần, làm xong mọi chuyện trong tay, đợi họp xong cuộc họp này là Hoắc Hải Phong có một ngày rảnh rỗi.
Não luôn trong trạng thái tập trung cao độ, cho dù là người máy cũng phải nghỉ ngơi. Hoắc Hải Phong xụ mặt xuống, hơi lạnh trên người anh có thể khiến cho một người đứng cách đó năm mét cảm thấy lạnh lẽo.
Hoắc Hải Phong vừa bước vào sảnh thì lễ tân đã tới chào hỏi chuẩn bị dẫn anh lên lầu. Hoắc Hải Phong không để ý tới lễ tân mà nhìn thoáng qua một bóng người màu đen. Mặc dù cô đã che giấu rất kỹ nhưng anh có thể nhận ra ngay tắp lự.
Khóe miệng của Hoắc Hải Phong nhếch lên trong vô thức, bây giờ vẫn còn sớm chưa tới thời gian họp. Anh quay người trực tiếp đi tới khu ghế sopha. Đám người đứng sau tôi nhìn anh anh nhìn tôi, lộ ra vẻ mặt thắc mắc đi theo Hoắc Hải Phong.