Cũng không còn có quá nhiều thời gian để chú ý tới vết thương của mình, trên gương mặt toàn là máu, ngay cả lệ cũng chưa kịp rơi. “Vẫn còn cậu ở đây, cháu sẽ không sao đâu, mẹ đang đợi ở bệnh viện rồi, cháu đến đó trước cũng đừng nói với mẹ, chờ tới khi cậu cùng với bố cháu trở về, chúng ta tạo bất ngờ cho mẹ được không?” Vết thương trên mặt không phải là vấn đề nhỏ, ngàn vạn lần không thể trì hoãn. “Vâng, cậu nhanh một chút, cháu cùng với mẹ ở nhà đợi mọi người trở về. Biết không muốn bản thân trở thành cản đường, Tô Hướng Minh ngoan ngoãn bị đưa lên xe, vẫy tay chào tạm biệt Tô Kiến Định trước khi dẫn đi.
Trần Tuấn Tú không có nhiều kiên nhẫn đợi họ nói lời từ biệt, khi Tô Hướng Minh lên xe, ông ta ta đã buộc một sợi dây quanh cổ Hoắc Hải Phong, thắt nút cẩn thận, cầm đoạn dây còn thừa lại trong tay, ước chừng chiều dài của sợi dây, tuy còn hơi ngắn nhưng chắc cũng ngang nhau, chỉ cần chân chạm nước là coi như nhảy xuống biển rồi phải không? Hoắc Hải Phong không nói lời nào, tùy ý để cho Trần Tuấn Tú đùa nghịch với mình, sau khi Tô Hướng Minh rời đi mới cười lạnh một tiếng nói: “Muốn cùng chết với tôi?” Bị một sợi dây thừng quấn quanh cổ, cho dù không phải giống như treo cổ thì cũng khiến người ta có cảm giác nghẹn ở cổ. “Hoắc Hải Phong, cậu cho rằng đã đến mạng cho vợ tôi rồi, mang của tôi so với cậu thì càng đáng giá hơn.” Một Hoắc Hải Phong thì làm sao đủ? Mục tiêu của ông ta là tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc và nhà họ Tô, nghĩ lại từng ấy năm những chuyện ông ta đã làm ra chính là muốn để cho nhà họ Tô chịu tai họa gấp đôi. “Đi xuống cùng với tôi, tự nhiên cũng không để cho ông sống khá hơn. Tuy rằng cả người bị trói lại, nhưng khí thể trên người Hoắc Hải Phong nháy mắt khiến Trần Tuấn Tú mất lý trí, mặc dù ông ta đã phản ứng rất nhanh nhưng cuối cùng vẫn bị thân hình cao lớn của anh đánh ngã trên mặt đất.
Vệ sĩ đứng bên cạnh liền chạy tới, dưới tình thế cấp bách Trần Tuấn Tú vội vàng đạp mạnh vào chân, tuy vết thương ở chân của Hoắc Hải Phong có vẻ đã lành nhưng do mệt mỏi kéo dài, chung quy vẫn có chút thiếu hụt, anh không thể đứng vững lập tức gục xuống.
May mà Tô Kiến Định di chuyển quá nhanh khiến Trần Tuấn Tú đang chuẩn bị bò dậy lập tức bị anh ấy đạp xuống, những người mai phục dưới vách đá thấy có người đã ngã xuống nên nhanh chóng nới lưới chờ đợi, chờ khi Hoắc Hải Phong rơi vào trong nước thì nhanh chóng kéo lên.
Nhóm người đã được huấn luyện tốt, kéo lưới đưa lên, sau một màn vừa rồi Hoắc Hải Phong cảm thấy có chút choáng váng, nhưng vẫn còn ý thức được, Trần Tuấn Tú bị Tô Kiến Định đá xuống đã ngất đi, Hoắc Hải Phong cũng bắt đầu hôn mê. Khi anh được đưa đến, Tô Kiến Định gần như không kìm được nước mắt, cũng may nhìn thấy Trần Tuấn Tú nằm cách đó không xa, anh ấy lập tức trở nên căng thẳng.
Vệ sĩ nhanh chóng cởi trói cho Hoắc Hải Phong, động đậy đôi tay cứng đờ và hai chân đông cứng rồi bất tỉnh, thảo sợi dây thừng dày cộp trên cổ mình, ném xuống đất rồi lấy chăn quấn quanh người. “Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, về thôi, Hướng Minh cùng Quỳnh Thy đang ở bệnh viện đợi chúng ta!” Lúc này, Tô Kiến Định thực sự không muốn thất vọng, anh ấy ra lệnh cho vệ sĩ đưa Trần Tuấn Tú theo sau đó nhốt lại, tâm tình vui mừng mà đưa Hoắc Hải Phong quay trở lại bệnh viện. “Khi nào thì ra nước ngoài?” Công ty ở nước ngoài của Hoắc Hải Phong vẫn luôn do Lâm Tiến Quân phụ trách, Tô Kiến Định cũng biết sau sự việc này, đám người của Lâm Tiến Sơn căn bản đã bị quét sạch, không cần ở lại. “Một tuần sau, tôi và cô ấy vẫn chưa có chuẩn bị tốt, cho tôi chút thời gian.” Không chắc bản thân có thể sống tiếp được hay không, trong lòng cũng chưa nghĩ đến chuyện này, hiện tại nguy cơ cũng đã được giải trừ, nên mọi việc làm tự nhiên cũng sẽ được đưa ra ánh sáng. “Cậu đi trước, chuẩn bị cho Quỳnh Thy tham dự?” Tô Kiến Định cười cười.
Hoắc Hải Phong có chút xấu hổ, trên má còn có chút ửng đỏ, nhưng ngữ khó vẫn bình thản như trước: “Tôi tự mình tới đó. Một tuần sau, phải làm phiền đại ca đưa Quỳnh Thy đến, vừa lúc có thể sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.” “Được rồi, về trước thay quần áo đi, đừng để bị bệnh, chuyện của Trần Tuấn Tú tôi sẽ giải quyết. Giữ lại sớm muộn cũng sẽ trở thành tai họa, muốn một người biến mất khỏi thế giới này thì sẽ có rất nhiều cách, Tô Kiến Định tựa vào ghế, ủ rũ hiện lên trong ánh mắt. “Được, vậy tôi cũng sẽ không nhúng tay vào” Hoắc Hải Phong gật đầu, anh chưa bao giờ từ chối Tô Kiến Định, nhắm mắt dựa vào khung cửa sổ.
Tinh thần căng thẳng suốt một ngày đêm đột nhiên thả lỏng, hai người chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực, không biết xe đã đến bệnh viện lúc nào, khi Hoắc Hải Phong được đưa xuống, hai má ửng đỏ, cả người nóng bỏng, như là trứng tôm bị nấu chín...
Lại một lần nữa bị kiểm tra, sau một thời gian dài bận rộn, chân của Hoắc Hải Phong một lần nữa được băng bó, ngồi trên xe lăn để mặc Tô Quỳnh Thy đẩy đến phòng bệnh của mình, thật vất vả mới có được tự do giờ lại mất đi.
Vết thương trên chân bị Trần Tuấn Tú đã vào vô cùng nghiêm trọng, xương chưa kịp lành đã có dấu hiệu nứt ra, chỗ bị đá đã sưng lên, một mảng lớn xanh tím, vẫn là khi Tô Quỳnh Thy thay quần áo cho anh mới phát hiện ra. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tô Kiến Định cũng được nâng xuống, nhưng cũng may anh ấy chỉ bị tiêu hao quá nhiều thể lực, mệt quá mà ngủ thiếp đi mà thôi, cho nên chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.
Ở trong phòng bệnh, Tô Quỳnh Thy nhìn Hoắc Hải Phong đang ở bên tay phải hôn mê một hồi, Tô Hướng Minh nằm ở bên tay phải đang kiễng chân xuống giường, tuy rằng vết thương không nhẹ, nhưng nhìn thấy hai người họ ở trước mặt mình cũng khiến cô an tâm phần nào.
Trần Tuấn Tú, người bị giải đi cũng không được hạnh phúc như Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định, ông ta bị đánh ngất rồi được đưa xuống tầng ngầm phía dưới biệt thự nhà họ Tô, sau đó, sau đó không biết làm thế nào công tước Otto biết chuyện, người cũng bị cưỡng ép đưa đi.
Hai chân bị đánh gãy, bác sĩ cũng chỉ bằng bỏ qua loa, sau này chắc chắn rằng sẽ không thể đi lại được, bác sĩ cũng khiến ông ta bị đứt gân tay, sau này ngay cả thì cũng không thể cầm được, toàn bộ quá trình một chút thuốc tế cũng không có, chỉ dùng một cái khăn bịt miệng đối phương.
Trần Tuấn Tú ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, đi khi cảm thấy đau tới chết đi sống lại mới tỉnh một lần nữa, hận không thể cắn lưỡi để tự sát, nhưng công tước Otto không cho ông ta cơ hội này, mà sai người đánh gãy cằm, chiếc cằm bị trật khớp lâu như vậy, về sau đừng nói là cắn lưỡi ngay cả cắn đậu hũ cũng không được, sau một loạt tra tấn ông ta liền bị tống vào bệnh viện tâm thần ở ngoại thành.
Sau hơn mười năm, mãi cho đến khi Trần Tuấn Tú chết, ông ta cũng không thể bước ra khỏi bệnh viện tâm thần kinh khủng như địa ngục ấy dù chỉ một bước, không thể tự chăm sóc bản thân ngay cả chuyện đi vệ sinh cũng phải nhờ người khác hỗ trợ, đối với một kẻ kiêu ngạo như Trần Tuấn Tú mà nói, đây mới là thứ kinh khủng nhất trên đời, chỉ được ăn một ít cháo, có khi đen sì có khi lại đủ màu sắc, nhìn chẳng khác nào đồ cho lợn ăn.
Nhưng ông ta thậm chí còn không có khả năng phản kháng, hàm bị trật khớp khiến ông ta không dám dùng sức dù chỉ là một chút, nếu không nước miếng sẽ tự chảy ra, không ai giúp ông ta giải quyết vấn đề vệ sinh, ngày qua ngày, rồi năm này qua năm khác, khiến ông ta nhanh chóng hòa nhập và trở thành một bệnh nhân tâm thần quanh năm chảy nước miếng, ở bận lúc nào cũng ngày ngô cười...
Sau khi giải quyết xong Trần Tuấn Tú, công tước Otto chuyển bệnh viện ở cách vách phòng bệnh với Hoắc Hải Phong.