Sau khi để bác sĩ khám cẩn thận, cô tìm một sợi dây thừng cột anh ta vào giường. Bản thân cô thì lấy hai tay chống cằm, ngồi vào bàn bên cạnh theo dõi anh ta.
Không bao lâu sau, người đàn ông ở trên giường đột nhiên mở mắt ra, anh ta theo bản năng muốn ngồi dậy nhưng thân thể đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích được, Tô Quỳnh Thy xem mà buồn cười, cô bật cười “Phụt” một tiếng.
Vũ Nguyên Hải cau mày nhìn sang, sau khi anh ta thấy gương mặt của Tô Quỳnh Thy thì đôi mày đang nhăn mới dần dãn ra.
“Quỳnh Thy, hôm nay chúng ta lại gặp nhau rồi! Cảm ơn em đã cứu tôi, nhưng lần này tôi tới đây là để giúp đỡ!"
Nói xong, anh ta nhắm hai mắt lại, ánh mắt rủ xuống sợi dây thừng trên người mình, nằm ở trên giường với vẻ mặt vô hại.
“Dựa vào đâu mà tôi phải thả anh ra, lúc trước anh cho Quốc Nam uống thuốc xổ cũng đâu có mềm lòng tí nào đâu, còn nữa, không phải bây giờ anh nên ở cạnh Giang Húc Đông sao? Ông ta thả anh ra để anh đi tìm hiểu tin tức à?” Mời đọc truyện trên Truyện 88
Tô Quỳnh Thy lạnh mặt nhìn anh ta, cô ngồi vững trên ghế, không hề có ý định sẽ đứng dậy, cô hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng từ chối yêu cầu của anh ta.
“Tôi thật sự đến để giúp mọi người mà, có lẽ bây giờ Công tước Otto vẫn còn nằm ở trên giường không động đậy được, dã tâm của Giang Húc Đông lớn hơn sự tưởng tượng của em nhiều. Anh ta chính là tên ác ma, chỉ dựa vào mọi người thì không thể bắt anh ta được đâu. Lúc trước còn có Công tước Otto có thể đè chết anh ta, nhưng bây giờ Công tước Otto không thể ngăn cản bước chân cửa anh ta được nữa.”
Vũ Nguyễn Hải cười trừ, anh ta đưa đôi mắt long lanh như có nước nhìn về phía Tô Quỳnh Thy, giống như là đang suy nghĩ về chuyện gì đó rất đau khổ vậy.
“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh, ai biết được anh có phải là lấy lý do đó đến lừa gạt tôi, tìm kiếm tin tức cho Giang Húc Nhật hay không!”
Người đàn ông này đã từng khiến Tô Quỳnh Thy tổn thương một lần rồi, dù cô không muốn thấy anh ta chết nhưng cũng không muốn cứ thể thả anh ta ra. Dù sao thì người ta cũng đã tự chui đầu vào lưới rồi, nếu không lợi dụng một chút thì thật có lỗi với sự chủ động của người ta.
“Em không tin tôi cũng không sao, đợi Hoắc Hải Phong về thì bảo anh ta tới gặp tôi là được.” Nói xong, anh ta lập tức nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Tô Quỳnh Thy cũng không muốn tự khiến bản thân mất mặt, cô hừ hừ hai tiếng rồi đừng lên đi ra ngoài.
Sau khi trong phòng không còn ai nữa, Vũ Nguyên Hải mở run rẩy thở phào một hơi, nước mắt anh ta theo đó chảy xuống, thân thể và tâm trạng nhẹ nhõm như thể anh ta đã trút bỏ được gánh nặng, thậm chí là cả sắc mặt anh ta cũng hồng hào hơn trước nhiều.
Hiếm khi Hoắc Hải Phong có dịp về sớm như tối hôm nay, nhưng khi về tới nơi đã là rạng sáng rồi, khẽ khàng bước đi thăm hai đứa nhóc Tinh Hòa và Tô Hướng Minh rồi anh mới cảm thấy hạnh phúc đi về phòng. Vừa mới bước vào, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.
Anh bị dọa giật mình, đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn, đúng là có một cô gái nhỏ dựa bên giường, nhìn như không có xương vậy, trên giường mặt trắng hồng mềm mại còn có vài vết đỏ ửng, trông có vẻ vô cùng dễ nhéo.
Hoắc Hải Phong nghĩ sao thì làm vậy, anh nhanh chóng bước tới hai bước, ngồi lên giường, anh ông cô vào lòng, nhẹ nhàng nhéo hai cái cho đã ghiền rồi mới mở miệng hỏi: “Trễ lắm rồi mà sao em vẫn chưa ngủ?”
“Em nhớ anh mà! Lâu lắm rồi chúng ta không tâm sự với nhau.”
Vừa về đến nhà là anh đã lập tức vùi mình vào đống công việc nhiều như núi, ban ngày không thấy anh đầu, buổi tối ngay cả cái bóng cũng không thấy được nữa.
Đúng lúc hôm nay có chuyện, cô đã đợi ở trong phòng gần ba tiếng đồng hồ mới trông thấy anh về, nếu không thì bình thường cô đã sớm ngủ say rồi.
“Muốn nói chuyện với anh thì có thể gọi điện thoại mà, đợi lâu như thế làm gì mau mau đi ngủ đi, anh tắm xong sẽ ra nằm với em được không?” Hoắc Hải Phong đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh phủ chăn lên người cô, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh, không cho cô có cơ hội mở miệng.
Tô Quỳnh Thy nhìn một loạt hành động của anh đến ngơ ngác, cô đưa tay ra một lúc lâu mới hoàn hồn được, lẩm bẩm lấy chăn bọc bản thân thật kỹ rồi ngồi trên giường, đầu cô hơi gật, mí mắt cũng dần khép lại giống như cô sắp ngủ vậy.
Người đàn ông rửa mặt rất nhanh, súc miệng vài cái rồi mặc áo tắm bước ra khỏi nhà vệ sinh, tóc vẫn còn ướt mà anh lại không quan tâm đến, đi vài bước, anh thấy đầu cô gái nhỏ lệch sang một bên, cô đã ngủ rồi. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Sau khi nhẹ nhàng giúp cô nằm thẳng lại, đắp kín chăn, anh mới quay lại nhà vệ sinh định sấy khô tóc. Nhưng đi chưa được hai bước nữa, áo tắm đã bị kéo lại rồi, Hoắc Hải Phong hơi bất đắc dĩ kéo quần áo, không thấy động đậy, mới xoay người nhìn sang: “Sao em chưa ngủ nữa, muộn lắm rồi, em nghe lời anh chút đi, nếu không ngủ thì ngày mai em sẽ bị nhức đầu đó!”
Nói xong, anh tiện tay lấy chiếc khăn mặt ở bên cạnh để lau tóc, sau khi chắc chắn đã khô rồi, anh mới đi tới ôm cô chui vào chăn, vỗ nhẹ lưng cô, định dỗ cô ngủ.
“Em còn chưa nói chuyện mà! Anh sốt ruột thể làm gì, em có việc này muốn nói với anh này, em tóm được Vũ Nguyên Hải rồi, anh ta nói anh ta có thể giúp chúng ta đối phó Giang Húc Đông, giờ anh ta đang bị cột trên giường ở phòng bên cạnh đó, anh ta còn chưa được ăn cơm tối nữa, nếu bây giờ anh sang hỏi thì có lẽ sẽ hỏi được gì đó đấy!” Sau khi nói xong, cô ngáp một cái, tìm tư thế thoải mái nhất, dựa gần anh.
Những lời này khiến anh sững sờ, Hoắc Hải Phong nhìn cô gái nhỏ đang ngủ rồi khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn mắt cô một chút, cẩn thận rút thân thể ra khỏi chăn, chỉ chừa lại một chiếc đèn nhỏ, anh cất bước đi về phía căn phòng ở bên cạnh.
Nếu Vũ Nguyên Hải thật sự ở trong tay bọn họ thì tiếp theo Giang Húc Đông sẽ phải chịu khổ.
Đẩy cửa phòng ra, anh mở đèn lên rồi bước vào, đúng là ở giữa căn phòng có một người đàn ông cao gầy bị trói trên giường, nhưng hình như anh ta đã ngủ rồi, Hoắc Hải Phong không có bao nhiêu kiên nhẫn khi đối xử với người này, anh giơ chân lên đạp giường, sau đó đi tới cúi đầu xuống nhìn anh ta quả nhiên là Vũ Nguyên Hải nheo mắt một lát, tỉnh táo rồi anh ta mới ngồi dậy.
"Giang Húc Đông bảo anh đến