Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 45: Chương 45: Mưu tính từ trước




Mấy người đứng ở phía sau ngày càng co rụt người lại, mồ hôi trên trán tuôn xuống như mưa. Sống trong an nhàn đã lâu nên chỉ mới có một chút khí thế này thôi đã khiến bọn họ không chịu nổi rồi.

Hai tay Lê Quốc Nam siết chặt, anh ta ưu nhã đi về phía trước, trên gương mặt nhã nhặn hiện lên sự vui vẻ, trong mắt lóe lên ánh hào quang.

Anh ta không ngờ đám người này lại nhát gan đến như vậy, anh ta chỉ mới bộc lộ một nửa khí thế thôi mà đã khiến bọn họ bỏ chạy nhanh như vậy, chỉ trong nháy mắt mà đại sảnh đã trống không, chỉ còn lại ông cụ Quý ngồi phía trước và mẹ của Lê Quốc Nam ở phía sau.

“Dù sao bọn họ cũng là trưởng bối của cháu, sao lại bày ra dáng vẻ như thế dọa bọn họ làm gì chứ?” “Trưởng bối à..”

Lê Quốc Nam quay đầu lại nhìn đám người nấp phía sau như chim rụt đầu, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Đã là con riêng mà còn tính trưởng với chả bối gì nữa, từ đầu tới cuối chỉ có bố cháu được xem là người thừa kế chính thống của nhà họ Lê mà thôi. Ông à, ông bảo đám người kia trở về đi, bọn họ muốn làm gì thì làm nhưng nếu ảnh hưởng đến mẹ của cháu thì chắc có lẽ cháu phải tự mình ra tay xử lý bọn họ rồi”

“Khốn nạn! Lê Quốc Nam, mấy năm qua mày ăn học để rồi bây giờ vứt bỏ xó hết à! Lời vô lễ thế này cũng dám nói, đó là các bác và chú của mày đấy!”

Ông cụ Quý tức đến mức thở hổn hển, mặt chợt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào Lê Quốc Nam: “Mau xin lỗi bác cả và dì mày mau…”

“Dựa vào đâu chứ?”

Lê Quốc Nam cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen láy không gợn sóng nhìn chằm chằm ông cụ đang ngồi ở vị trí chủ chính: “Suy cho cùng thì mấy người này cũng là kết quả của một thời phong lưu của ông, thậm chí ngay cả mẹ bọn họ là ai cũng không rõ lắm. Vậy thì ông à, ông cứ vậy mà chắc chắn bọn họ là con của ông ư? Dù cháu có coi tiền như rác cũng không có làm như ông đâu!”

“Mày, Lê Quốc Nam, thằng khốn này, mày ăn học nhiều năm như vậy, không có chứng cứ sao có thể nói lung tung như vậy hả?” Liên quan đến phú quý nửa đời sau, mấy người sau lưng không nhịn được nữa.

“Bác cả, sao lại gấp gáp giải thích như vậy, chẳng lẽ… bác chột dạ sao?” “Thằng ranh con, đói bụng có thể ăn quàng như đừng có nói năng bậy bạ như vậy, mày hãm hại tụi tao như vậy suy cho cùng cũng chỉ muốn độc chiếm gia sản của nhà họ Lê mà thôi.

Mày giẫm đạp lên mồ hôi xương máu của chú bác mày, quả nhiên hạng người gì thì nuôi con thành ra cái loại đó…” Người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp chửi ầm cả lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình, cái miệng rộng đỏ lè như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Lê Quốc Nam nhìn mà ngạc nhiên quá đỗi, trước kia anh ta không biết bọn họ thú vị như vậy, bây giờ xem ra đám người này quả thật ngu xuẩn không đổi.

Cũng khó trách, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi mà nhà họ Lê vẫn do ông cụ Quý nắm quyền, nếu mà có người thông minh một chút thôi thì công ty đã sớm được định đoạt rOI.

“Bác hai à, tôi thấy bác lớn tuổi rồi nên không muốn ăn nói quá phận, vậy mà bác còn có mặt mũi nói tôi? Sao bác không mau về nhìn đứa con kia của bác đi, cái gì cũng không biết làm, suốt ngày chỉ cầm cái điện thoại, học tập thì không nên hồn, ngay cả IQ và EQ cũng không có nốt, không bằng bác đưa cho cậu ta một ít tiền để ra ngoài sống an nhàn đi, chứ ép buộc cậu ta như thế để làm gì..”

Nói như đấm vào tai, Lê Quốc Nam quay sang nhìn người phụ nữ còn lại.

“Quốc Nam, những chuyện này không liên quan gì đến bác ba cả” Bà ta cười lùi về phía sau một bước, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi, bà ta cũng không thèm nhìn hai người còn lại, nuốt nước miếng rồi nói: “Nhà mẹ đẻ của bác trai cháu đang nấu canh, bác về nhà ngó một lát, vậy bác đi trước nhé… Vừa dứt lời, bà ta xoay người bỏ chạy.

Chỉ còn lại hai người đứng đó không biết nói gì, đành phải ê mặt xoay người chạy luôn.

Một đám người trong nháy mắt biến mất tăm, Lê Quốc Nam chậm rãi thở một hơi, bàn tay ở sau lưng đang siết chặt chợt thả lỏng ra, sự căng thẳng trong lòng cũng buông xuống một xíu, sau đó anh ta đối mặt với ông cụ Quý.

“Quốc Nam, ông biết rõ trong lòng cháu vẫn còn cái nhà này.. ” “Ông suy nghĩ nhiều rồi, lần này trở về là cháu muốn đưa mẹ ra nước ngoài giải sâu, chuyện nhà họ Lê ông đừng trông chờ vào cháu” Anh ta không tiếp lời ông cụ Quý, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, lười nhác tựa trên mặt bàn.

“Lê Quốc Nam, mày phải nhớ kỹ mày mang họ Lê, đừng tưởng rằng nhà họ Tô nuôi mày vài năm thì mày trở thành người nhà họ Tô rồi!”

“Ông à, ông còn có mặt mũi nhắc đến nhà họ Tô nữa ư? Năm năm trước, người tham gia náo nhiệt cũng là nhà họ Lê, cũng chiếm hời không ít. Ông cũng không ngẫm lại mà xem, nếu lúc trước không phải nhà họ Tô giúp đỡ thì nhà họ Lê còn có chỗ đứng ở Hải Phòng sao? Vậy mà ông còn ở đây nói lương tâm làm gì nữa chứ?”

Tình nghĩa mấy chục năm nói vứt là vứt, thậm chí sau khi vứt xong còn giãm thêm một cước. Nếu nhà họ Lê có một chút suy nghĩ muốn giúp đỡ thì anh ta cũng không thất vọng tràn trề như vậy.

“Chuyện năm năm trước cháu hiểu cái gì chứ, lúc đó cháu mới mấy tuổi đầu. Chuyện nhà họ Tô đã định rồi, nhà họ Lê không thể nào vãn hồi. Quốc Nam à, ông cũng không phải người tuyệt tình như vậy, ông không thể vì gia tộc khác mà đưa nhà họ Lê lên đầu sóng ngọn gió được..” Hốc mắt ông cụ Quý đỏ ửng, khi ngồi trên ghế càng tôn thêm vẻ già nua.

“Chỉ là lời chót lưỡi đầu môi mà thôi, lúc trước chiếm lợi của người khác sao không thấy ông mềm lòng, chuyện của nhà họ Tô ông còn đánh hơi lẹ hơn cả nhà họ Hoắc nữa. Khi đó ông có dính líu đến hay không thì trong lòng ông hẳn rõ ràng hơn bất cứ ai” Một lần là trùng hợp, hai lân cũng có thể miễn cưỡng cho là trùng hợp, nhưng nhiều lần như thế thì không còn là trùng hợp nữa.

“Quốc Nam, cháu còn nhỏ, Hải Phòng có rất nhiều chuyện, tạm thời bây giờ cháu không hiểu đâu, sau này thời cơ chín muồi ông sẽ nói cho cháu biết. Chuyện của Tô Kiến Định cháu đừng nên nhúng tay vào, nếu không chẳng may sẽ gây họa cho nhà họ Lê đấy”

Ông cụ Quý suy tư, mắt nhìn về mẹ Thịnh sau lưng Lê Quốc Nam, nói: “Mẹ của cháu cũng không được lợi ích gì đâu” Lê Quốc Nam đứng tại chỗ, anh ta cắn chặt hàm răng mới có thể khiến mình không lên tiếng trách mắng.

“Nếu đã trở về thì cháu lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, chờ bố cháu về thì hai bố cháu cứ từ từ nói chuyện, lâu rồi không gặp có lẽ còn nhiều xa cách”

“Chuyện này không nhọc ông phí tâm làm gì, lát nữa cháu sẽ đi, ở nước ngoài còn có bệnh nhân đang chờ cháu” Lê Quốc Nam căng mặt, đôi mắt đen láy phản xạ hình bóng ông cụ tóc hoa râm.

Anh ta cúi đầu nhìn ông cụ Quý đang ngồi cách đó không xa.

Do ngược chiều ánh sáng nên chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, ánh sáng lập lòe nhất thời mang đến cảm giác áp bách.

Nhiều năm như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta phát hiện, hóa ra mọi người vẫn luôn đánh giá sai ông cụ này. Dã tâm của ông ta có thể hoàn toàn so sánh với một người trẻ, thậm chí còn lớn hơn nữa.

Bây giờ Lê Quốc Nam nhìn không ra rốt cuộc ông ta muốn làm gì, nhưng trong lòng anh ta không khỏi lo lắng, tim đập thình thịch liên hồi, anh ta biến sắc đứng tại chỗ với vẻ ngạc nhiên.

Đôi mắt ông cụ Quý lóe lên ánh sáng, ông ta không để ý mà chống gậy đi ra ngoài. Bên công ty còn nhiều chuyện cần phải xử lý, ông ta đã già rồi, tinh thân không được tốt như mấy người trẻ nữa. Thời gian của ông ta có hạn, nếu có thể thì tuyệt đối sẽ không lãng phí.

Nhà họ Lê tung hoành nhiều năm như vậy, cửa hàng nhiều như bãi chiến trường, nhưng triều đại cũng dần đổi thay, ông ta không biết mình có thể bảo vệ nhà họ Lê được nữa hay không.

Tóm lại, những chuyện này nên giao cho thế hệ sau, nhưng bởi vì tuổi trẻ phong lưu nên con của ông ta không có một đứa nào có thể đưa lên bồi dưỡng cả. Còn đời cháu, nhìn tới nhìn lui cũng có mỗi Lê Quốc Nam miễn cưỡng gánh vác được trách nhiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.