Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 100: Chương 100: Người bí ẩn đứng sau màn




“Có chuyện gì mà không nói được ở đây vậy?”

Tô Kiến Định ngồi trên ghế sô pha, cau mày liếc nhìn qua Chu Thanh.

“Thưa Chủ tịch không có ạ, chẳng qua vẫn chưa điều tra cụ thể sự việc một cách rõ ràng, sợ rằng nếu tôi nói ra sẽ khiến anh phán đoán sai lâm”

Tô Kiến Định ngước mắt nhìn anh ta sau đó để đồ trên tay xuống, hai tay khoanh trước ngực dựa vào sô pha: “Không sao cả, cậu cứ nói đi”

Lúc này Chu Thanh mới nói thật: “Mặc dù vẫn chưa điều tra được rốt cuộc ai mới là người đứng sau màn, nhưng sự việc này hình như có liên quan đến nhà họ Trần, hẳn là muốn gây sức ép với nhà họ Hoắc bằng cách làm loạn, chuyện tất cả các phi vụ hợp tác giữa Tập đoàn Sunrise và Đông Châu bị hủy bỏ đã nháo đến không được, có lẽ chính vì chuyện này nên mới tìm người đến gây sự, hơn nữa không chỉ tìm một người mà thôi”

“Rốt cuộc một nửa người nhà họ Trần đã bị đưa đi, chưa kể đến Vũ Tuyết Phương đã không còn, có lẽ nhà họ Trần cũng không phát triển xa hơn được nữa” Tô Kiến Định trâm ngâm suy nghĩ, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại gõ lên mặt bàn.

“Mời anh xem qua một chút, đây là tất cả những tin tức mà chúng ta đã biết” Tô Kiến Định rút tài liệu trong túi hồ Sơ ra, trang đầu tiên chính là ông cụ nhảy lầu tự tử ngày hôm nay, mà việc xảy ra tai nạn ở công trường hoàn toàn xác thực, nhưng cũng là do con trai của ông cụ kia uống say nên mới bước hụt rơi xuống lầu, theo lý mà nói dù công trường không gánh vác trách nhiệm về những sự việc như vậy thì cũng không hề có vấn đề gì cả, tuy nhiên lúc trước Tập đoàn Sunrise đã gửi ba trăm năm mươi triệu tiền mặt cho họ coi như đã tận tình tận nghĩa rồi.

Nhưng suy cho cùng con người luôn có lòng tham không đáy, hiện tại ông cụ kia chỉ là một ông lão bảo vệ không hề có năng lực gì lại nghiện rượu nặng, tính cách nhu nhược dễ bị bắt nạt, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều y hệt như con trai của ông ta, ban đầu suýt chút nữa mất cả công việc bảo vệ chỉ vì mấy ngụm rượu.

Đối với một người như vậy, việc đặt ba trăm năm mươi triệu trước mặt ông ta chẳng khác gì đặt một miếng thịt trước mặt một con chó vậy.

Nhưng chỉ có kẻ hồ đồ và ngu ngốc như vậy mới dám làm loạn trên tầng thượng của Tập đoàn Sunrise một cách đường hoàng như thế, nếu còn có thể kiếm chác thêm một chút tiền từ họ thì đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Nếu là người bình thường, cho dù có cho họ thêm một trăm lá gan nữa thì e rằng cũng không dám làm vậy với Tập đoàn Sunrise, chưa kể đến Chủ tịch Hoắc Hải Phong của tập đoàn này có tiếng là máu lạnh, người thường đều đã bị dọa chạy từ lâu.

Có thể thấy không thể xem thường thực lực của người đứng sau màn này được.

“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra kẻ đứng đằng sau này, theo dõi sát sao Tập đoàn Sunrise xem gần đây bọn họ lại có ra tay nữa hay không.”

Nội dung phía sau cũng đều tương tự, Tô Kiến Định nhét tài liệu trở lại rồi nói với Chu Thanh.

“Chủ tịch cứ yên tâm tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Chu Thanh gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

“Anh à, anh định giúp đỡ Hoắc Hải Phong sao?”

Sau khi lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, Tô Quỳnh Thy ló đầu ra hỏi Tô Kiến Định với ánh mắt không dám tin và đầy tò mò, cần phải biết rằng khoảng thời gian trước anh trai còn hận không thể chém Hoắc Hải Phong ra thành tám mảnh.

“Trẻ con như em đừng nên quản chuyện của người lớn, chờ thêm hai ngày nữa anh kêu Quốc Nam đón em về nhà, em và Hướng Minh cứ ngoan ngoãn ở trong nhà, có lẽ Hải Phòng sẽ không còn yên bình nữa rồi”

Anh ấy nói xong cúi đầu tiếp tục làm việc, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó bất chợt ngẩng đầu lên rồi nói với cô: “Quỳnh Thy em tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách với Hoắc Hải Phong, anh đoán anh ta đã hơi nghi ngờ về việc em mất trí nhớ rồi đấy: Trong khoảng thời gian này, anh ấy cũng không có thời gian lúc nào cũng ở bên cạnh cô được, ngược lại Hoắc Hải Phong ngày càng tiếp xúc gần gũi với cô hơn.

“Làm sao có thể chứ, anh à, cả đời này em và anh ấy sẽ không thể ở bên nhau được nữa, cho dù ban đầu anh ấy không có kết hôn với Trân Mộc Châu thì hai chúng em cũng không thể được nữa…”

Dường như cổ vũ cho chính mình, Tô Quỳnh Thy lặp lại câu nói đó mấy lần rồi mới đờ đẫn quay trở lại giường trốn trong chăn.

Hoắc Hải Phong lúc này cũng đã nhận được tin tức, buổi sáng anh để Lâm Tiến Quân đi theo sau chiếc xe đậu ở góc đường kia, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ta cắt đuôi.

Giờ phút này Hoắc Hải Phong đã không còn tâm tư để nhìn đống tài liệu bên cạnh tay mình từ lâu, trong đầu chỉ toàn là bóng hình của Tô Quỳnh Thy, những nghi ngờ và phỏng đoán trước đó đã có một chút manh mối, chỉ là tạm thời vẫn chưa có chứng cứ xác thực, chỉ có thể từ từ lên kế hoạch.

Bây giờ anh đang cân nhắc nếu như Tô Quỳnh Thy thật sự không bị mất trí nhớ, vậy thì đứa bé Hướng Minh này rốt cuộc có phải là con của Lê Quốc Nam hay không.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh bỗng sáng ngời, lúc trước Lê Quốc Nam từng nói rằng khi cô bị rơi xuống biển thì đã mang thai rồi, tính theo tuổi tác của Hướng Minh, nếu đứa bé kia không bị sảy thì rất có thể cậu bé chính là con của anh.

Càng nghĩ anh càng cảm thấy kích động, dứt khoát đứng dậy đi lại mấy vòng trong phòng, cuối cùng ngọn lửa trong lòng cũng từ từ dập tắt.

Anh đứng trước cửa sổ ngắm nhìn ngọn đèn nơi xa, tâm trạng hiếm khi cảm thấy vui mừng như vậy, anh phải bớt chút thời gian để kiểm chứng mới được.

Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Hoắc Hải Phong cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!” “Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi.”

“Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

Hoắc Hải Phong sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của được.

Niềm vui tràn ngập trong lòng bỗng chốc bị một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới cắt ngang, Hoắc Hải Phong cũng không hề khó chịu mà nghe máy với giọng điệu bình thản: “Nói đi!”

“Chủ tịch, không tốt, nhà họ Trân xảy ra chuyện rồi” “Nhà họ Trần xảy ra chuyện thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

Hoắc Hải Phong sững sờ trong vài giây sau đó cất tiếng hỏi với sắc mặt không được tốt cho lắm.

“Cô chủ nhà họ Trần mất tích, đã tìm thấy đồ của anh ở trong phòng của mày lại sau đó cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.

Khi anh đến nơi, trước cửa nhà cũ của họ Hoắc đã ồn ào đến không được, trông sắc mặt của ông cụ Hoắc có chút khó coi, cũng không biết là do bị chọc giận hay là vì nguyên nhân khác.

Đám người vây ở vòng ngoài nhìn thấy Hoắc Hải Phong trước tiên: “Tên họ Hoắc kia! Mày thật là to gan ngay cả cô cả nhà họ Trần cũng dám bắt cóc, nếu biết điều tốt nhất mau chóng giao người ra, không thì không xong với bọn tao đâu.”

Khi lời vừa dứt, Hoắc Hải Phong thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.

“Tôi không biết Trân Mộc Châu ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đã!” Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.

Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.

“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Hoắc trong phòng của Mộc Châu, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thậm chí còn chưa kịp đi vào bên trong, phía sau đã lại có thêm mấy chiếc xe nữa, các phóng viên tranh nhau lao ra khỏi xe vây quanh anh.

“Tôi không biết Trần Mộc Châu ở đâu, rốt cuộc chuyện này như thế nào còn cần phải hỏi Chủ tịch Trần đãt” Anh chậm rãi sải bước đi đến bên cạnh ông cụ mà không hề hoảng hốt.

Đôi mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Tú, trên khuôn mặt lộ ra ý cười như có như không.

“Tôi phát hiện chiếc đồng hồ của cậu Hoắc trong phòng của Mộc Châu, trên đó còn khắc tên của cậu đấy, trên thế giới này cũng chỉ có một chiếc mà thôi.”

Trân Tuấn Tú cầm chiếc đồng hồ trong tay không hề sợ hãi, vẻ u ám tràn đầy trong mắt.

“Loại đồ vật này chắc hẳn rất dễ bắt chước nhỉ, Chủ tịch Trần, Hoắc Hải Phong tôi không có bản lĩnh lớn đến mức bắt cóc con gái ông ngay trong biệt thự của nhà họ Trần” Anh chỉ nhìn thoáng qua đã chắc chắn chiếc đồng hồ đó quả thật là của mình, cách đây không lâu anh đã từng đeo nó đến tham dự rất nhiều bữa tiệc khác nhau, làm sao lại nhận không ra đồ vật của mình chứ.

“Cậu nói cũng có lý, nhưng điều khó chấp nhận là Mộc Châu nhà chúng tôi một lòng một dạ với cậu, vốn dĩ tôi cũng không muốn tra hỏi làm gì, nếu là cậu dẫn con bé đi nói không chừng nó còn rất vui ý chứ, nhưng khi người giúp việc dọn phòng lại phát hiện một vũng máu bên cạnh giường…

Hoắc Hải Phong, hôm nay cậu nhất định phải giao Mộc Châu ra đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.