Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 447: Chương 447: Nhận được tin tức






Đột nhiên xảy ra một chuyện lớn như thế, sắc mặt Tô Kiến Định từ lúc lên máy bay tới giờ vẫn không tốt lắm.

Lúc ngồi trên máy bay thì tạm thời không thể nào gọi điện thoại, thế nhưng dù sao thì anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, chỉ còn tình hình phía bên kia thì anh bắt buộc phải chứng kiến cụ thể mới có thể quyết định được.

Cũng trong lúc đó, trong nhà cũ của gia tộc Otto, Hoắc Hải Phong cau mày ngồi trước bàn đọc sách, Chu Thành thấp giọng lên tiếng:

"Tất cả những người được cử đi đều là những người xuất sắc nhất, anh ấy cứ khăng khăng muốn làm theo ý mình vì thế bây giờ đã lên máy bay, bay sang bên kia rồi."

Hôm nay Chu Thành đột nhiên tìm tới đây để mượn người của anh, Hoắc Hải Phong vừa nghe liền biết được chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi. Mặc dù Tô Kiến Định cũng đã lên đường thế nhưng vẫn để Chu Thành ở lại đây. Mặc dù anh cũng hiểu những chuyện mà đại ca của mình đã làm trước đây, nhưng dù sao cũng chỉ hiểu được phần bên ngoài. Bây giờ đột nhiên xảy ra một chuyện lớn như thể, có thể nào thì anh cũng có thể đoán được hậu quả vì thế cũng bắt đầu bảo mọi người chuẩn bị một đường lui.

Sau khi nghe Chu Thành giải thích đơn giản, Hoắc Hải Phong lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Theo kế hoạch ban đầu thì đại ca cũng không cần phải tự mình ra mặt, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên quyết định tự mình ra mặt, hơn nữa còn dẫn theo nhiều người như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Rất có thể trong đội ngũ của họ có nội gián, không thể tin tưởng Chu Thành quá nhiều được. Nghĩ đến đây, Hoắc Hải Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước mặt mình, nhướng mày cười một tiếng: "Bây giờ đại ca không có mặt ở đây, vậy thì chuyện của tập đoàn Otto sẽ do ai xử lý?"

Kể từ sau khi Tô Kiến Định có thể tự mình đảm đương việc này thì công tước Otto bình thường cũng chỉ xuất hiện ở công ty để ổn định lòng người chứ trên cơ bản là không hề nhúng tay vào chuyện của công ty nữa. Vì thể bên ngoài mới thể truyền một thông báo vui vẻ đến thế, bảo rằng Tôi Kiến Định đã trở thành người đứng đầu gia tộc Otto nhiệm kì mới.

"Chuyện của công ty phần lớn đều do tổng giám đốc xử lý từ xa, chi có những chuyện tương đối đơn giản mới để cho thư kí chúng tôi xử lý. Sau khi đã xong hết thì chúng tôi sẽ gửi kết quả cuối cùng đến cho tổng giám đốc xem qua rồi phê duyệt."

Chu Thành cung kính cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không có một chút hốt hoảng cũng không vội vàng, chậm rãi lên tiếng.

Nghe xong lời nói của anh ta, Hoắc Hải Phong lẳng lặng vuốt cằm quan sát anh ta một chút. Sau khi không phát hiện ra bất cứ chuyện gì bất thường, anh nhanh chóng phát phất tay bảo anh ta ra ngoài. Sau khi Chu Thành đã rời khỏi đó thì sắc mặt Hoắc Hải Phong cũng trở nên càng lúc càng nghiêm trọng hơn.

Mấy ngày trước, anh vừa tra ra được việc nhóm người kia thật sự có vấn đề. Bây giờ việc vì sao Abel lại đột nhiên ra mặt như thế, phía sau còn xảy ra những chuyện gì thì không một ai có thể đoán được. Huống chi ở tập đoàn Húc Nhật vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ anh giải quyết vì thế anh phải mau chóng đưa ra quyết định.

Anh đứng dậy đi tới đi lui trong phòng tính toán điều gì đó, hai tay anh siết chặc lại. Điện thoại anh đột nhiên vang lên một tiếng, sự yên tĩnh trong thư phòng nhanh chóng bị tiếng chuông điện thoại này phá vỡ, khiến tại người khác như muốn nổ tung.

Hoắc Hải Phong nhíu mày lại, có chút phiền não đưa tay bấm nhận, không hề nhìn lấy một cái, nhanh chóng lạnh lùng lên tiếng: "Nói!"

"Ngài Hải Phong, chúng tôi đã phát hiện ra vị trí của Tần Văn Hưng, ngài vẫn còn giữ những điều kiện trước đây mà anh đã nói không?"

Người gọi điện thoại tới chính là một trong ba ông già bị bắt trước đây, giọng nói có phần hơi nịnh nọt. Hoắc Hải Phong thật sự không thể nhận ra ngay người gọi tới rốt cuộc là ai, sau một hồi sửng sốt thì cuối cùng mới phản ứng được, chân mày anh nhíu chặt lại, anh "Ừ" một tiếng.

Sau đó anh mới nói tiếp: "Những gì tôi hứa thì chắc chắn tôi sẽ làm được, ông đang ở đâu?" Trên người Tần Văn Hưng vẫn còn giữ phần lớn vốn của công ty, nếu không lấy lại thì vẫn có thể duy trì được tập đoàn nhưng chắc chắn sẽ bị giảm xuống mấy giai đoạn. Hoắc Hải Phong sao có thể để cho một chuyện như thế xảy ra chứ, vì thế cái người tên Trần Văn Hưng này làm thế với tập đoàn Húc Nhật thì đối với tập đoàn Hoắc Thị bây giờ mà nói là tương đối quan trọng.

"Ngài nhất định sẽ không ngờ tới đây, cái tên Tần Văn Hưng đó đi gặp tình nhân. Bây giờ ông ta đang ở trong đại bản doanh của Yaren!" Lão già kia vui vẻ lên tiếng. Mặc dù ban đầu ông ta nói chắc chắn như thế nhưng thật ra thì mấy ông già như ông ta thì cũng không cảm thấy quá tự tin với việc mình có thể tìm được cái tên Tần Văn Hưng cáo già kia. Bởi vì con người kia quá xảo huyệt, cho dù bọn họ có tìm ra ông ta thì ông ta cũng có thể nhanh chóng biến mất trước mặt họ. Thế nhưng lần này, tên cáo già đó đã rơi vào bẫy rồi, tương đối dễ tìm.

"Phải mau tìm người trông chừng cho cẩn thận, nếu như ông ta chạy mất trước khi tôi đến vậy thì có nghĩa là các người không tìm được, khoảng sáu giờ tối tôi sẽ tới đó."

Hoắc Hải Phong cũng không chần chờ thêm nữa, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Lúc quay về phòng thấy cô gái nhỏ đã ngủ thì nhanh chóng hôn nhẹ lên trán cô, sau khi đến nhìn hai đứa con của mình một chút, anh dặn dò quản gia một vài câu rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Lúc anh lên máy bay thì sắc trời bên ngoài đã trở nên tối đen, từng đằng xe nhìn thấy một khoảng tối om, trông như sắp có một cơn bão chuẩn bị đổ bộ. Nó cũng giống như một tảng đá lớn nặng trĩu đang đè nặng trong lòng, khiến người ta không có cách nào thở nổi

Đối với những người đang ngủ mà nói thì thời gian trôi qua vô cùng nhanh. Lúc tỉnh dậy, Tô Quỳnh Thy cảm nhận được sự yên tĩnh trong phòng, cô nhanh chóng kéo màn cửa ra, mặt trời bên ngoài đã vô cùng chói chang, bây giờ đã là hơn mười giờ.

Cô có chút kinh ngạc nhìn xuống tầng dưới, hôm nay Hoắc Hải Phong không đưa cô đến công ty là một việc vô cùng kì lạ. Cô đưa tay sờ sau ót mình một cái, cũng không suy nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân, sau đó đi xuống lầu.

Lúc cô vừa bước tới bàn ăn thì cũng không thấy Hoắc Hải Phong ở đây cả mà lại nhìn thấy Tô Minh Tú đang ngồi trên ghế salon lặng lẽ lau nước mắt.

Cô đưa tay dụi mắt một cái, theo bản năng tiến về trước hai bước, còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm người.

"Minh Tú?" Cô lên tiếng dò hỏi, Tô Quỳnh Thi xoay đầu nhìn xung quanh một lượt. Lúc này trong nhà không có người giúp việc, thậm chí cũng không

thấy quản gia Sơn ở đâu cả. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Hay thật chứ! Cô mới chỉ ngủ có một giấc thế mà tất cả người trong nhà đều biến mất, có chuyện gì đang xảy ra thế này?

Lúc cô vẫn còn đang rầu rĩ thì Tô Minh Tú đã quay sang nhẹ giọng kêu cô: "Quỳnh Thy, sao bây giờ em mới dậy thế?"

"Chị về đây lúc nào thế? Anh đầu rồi? Anh ấy không về cùng chị sao, sao anh ấy không về cùng chị thế?" Lúc này, cô cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm tới việc ăn sáng, cô lê dép đi về phía Tô Minh Tú rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tựa vào ghế.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.