Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 183: Chương 183: Nói chuyện




“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy là hai năm trước, chính anh tự tìm đi, hôm nay tôi nói đủ nhiều rồi, dù sao cũng phải giữ lại chút bí mật cho lần sau đúng không!”

Phất phất tay với Trần Hiền, Trân Mộc Châu có chút ghét bỏ, lắc hông chạy lên lầu, mặc dù nơi này mang tiếng là biệt thự, nhưng thật ra có hơi nhỏ, cho dù vào thời điểm chán nản nhất cô ta cũng chưa từng chịu ấm ức thế này, sớm biết thì không ra rồi.

Trần Hiền nửa tin nửa ngờ, nhíu mày, rồi đi giày vội vàng trở vê hướng biệt thự, mặc kệ Trân Mộc Châu nói đúng hay không, dù sao so ra, cô ta mới là người sống chung với Vũ Tuyết Phương và Trần Tuấn Tú hai mươi mấy năm, cũng biết nhiều hơn một chút so với đứa con ruột nửa nạc nửa mỡ như anh ta, nói không chừng lần này sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn ấy chứ!

Ôm ý nghĩ như vậy, cũng không quan tâm bây giờ là đêm khuya, chạy một mạch về phía gian phòng của Trần Mộc Châu.

Một đêm không mộng mị, giấc ngủ này của Tô Quỳnh Thy cực kì thoải mái, mặc dù chuyện tối hôm qua làm cho cô có chút canh cánh trong lòng, nhưng nể tình bây giờ Hoắc Hải Phong còn đang bị thương chưa lành, cô cũng không so đo nhiều, rửa mặt đơn giản một chút, cũng không có quấy rầy người đàn ông vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng đi ra cửa.

Sáng sớm ở Hải Phòng, không khí khá trong lành, mặt trời vừa lên, trời đã sang thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, Tô Quỳnh Thy chà xát hai tay vào nhau, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn giản, vốn cho là không sao, không ngờ tới bên ngoài lại lạnh như vậy, cô vội vàng đi mua đồ sớm một chút rồi chạy trở về.

Khi cô vội vã trở lại phòng bệnh, Hoắc Hải Phong đã tỉnh dậy, hai mắt thất thần nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ gì.

“Sáng sớm đã nghĩ gì vậy, cảm thấy cơ thể tốt hơn chút nào không, bác sĩ nói anh bị nội thương nặng nhưng may xương cốt không có vấn đề gì, tĩnh dưỡng đơn giản một chút hẳn là sẽ khỏe nhanh hơn Lâm Tiến Quân, chờ anh khỏe hơn em sẽ đẩy anh ra ngoài đi thăm anh ta, anh ta vẫn còn đang trong phòng theo dõi đặc biệt chưa được ra. Anh trai đã sai người đi điều tra tài xế của anh, bên phía Dương Minh Hạo ông nội Chánh cũng đang tra rỒI::.

“Quỳnh Thy, chào buổi sáng, anh cho là em nhìn thấy anh sẽ muốn nói một tiếng nhớ anh hơn, không ngờ em lại lải nhải liên miên về nhiều người như vậy, chẳng có một câu quan tâm anh, em làm anh buồn muốn chết!”

Ngất lời Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong giả bộ khổ sở, ôm ngực, vẻ mặt buồn khổ nằm co ro trên giường, quần áo trên người dúm dó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn qua cũng có mấy phần đáng thương.

Biết anh sẽ làm ra vẻ này, Tô Quỳnh Thy dứt khoát ngậm miệng không để ý tới anh, đêm qua cô có khả năng ngốc nghếch bị mắc lừa, cho là anh thật đau buồn, nhưng bây giờ cô sẽ không tin tên đàn ông này nữal “Quỳnh Thy, em thật sự nhẫn tâm vậy sao, sáng nay anh đột nhiên tỉnh lại, phát hiện em không có ở đây, em có biết anh hoảng sợ thế nào không?

Quỳnh Thy, chẳng lẽ em thật sự tàn nhẫn như vậy sao, nhìn anh đi…”

“Hoắc Hải Phong, anh đủ chưa, anh mà còn vậy nữa em sẽ lập tức theo anh trai ra nước ngoài, cam đoan trước khi anh khỏe sẽ tuyệt đối không bước vào phòng anh nửa bước, em hi vọng chúng ta có thể nói chuyện hẳn hoi, lúc giao lưu cũng bình thường một chút, được không?”

Cô thật sự là nhịn đủ rồi, rõ ràng trước kia không như vậy không như vậy, chỉ là xảy ra tai nạn xe cộ thôi mà, chẳng lẽ bị đụng đến hỏng đầu luôn rồi?

Tô Quỳnh Thy để đồ ăn sáng xuống, cẩn thận đỡ anh dậy ngồi dựa vào thành giường, bưng bát cháo trắng lên, kiên nhẫn cho anh ăn xong, mặc dù ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng động tác thì vô cùng thành thật.

Hoắc Hải Phong cười trộm trong lòng, trước đó Lâm Tiến Quân tìm cho anh những thứ kia quả nhiên có chút tác dụng, mặc dù chính anh nghe cũng có chút không thoải mái, nhưng ở †rước mặt người phụ nữ mình thích thì cần gì mặt mũi.

Bữa sáng coi như hài hòa, giúp Hoắc Hải Phong lau sạch miệng, Tô Quỳnh Thy cầm lấy đưa, chậm rãi ăn phần của mình, cô ăn không quá chậm, nhưng động tác rất ưu nhã, người nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thời gian ăn sáng nhanh chóng trôi qua, Tô Quỳnh Thy vừa mới thu dọn xong, Tô Kiến Định liền gõ cửa đi vào.

“Anh chỉ tới căn dặn hai câu rồi đi ngay. Hải Phong, Dương Minh Hạo rất có thể sẽ bí quá làm liều, tin tức của ông nội cậu hôm qua, tôi đã cho người xác minh trong đêm, điều lệnh của ông ta sẽ tới lập tức, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa”

Để cho người đi xác minh trong đêm đã tốn không ít công sức của anh, huống chỉ bây giờ anh còn chuyện quan trọng hơn phải đi làm, vài ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi, hôm qua lại là một đêm không ngủ, vết thương trên cơ thể còn chưa có lành, cho dù Tô Kiến Định có là người chăm tập thể dục thường xuyên cũng không chịu nổi, lúc này tinh thần đã gần như Suy SỤP, vẻ mặt ủ rũ.

“Hoàn toàn chính xác, có điều ông ta sẽ không tự mình ra tay, dù sao đối với ông ta con cờ Trần Tuấn Tú vẫn còn có tác dụng, nếu như chỉ là một mình Trần Tuấn Tú thì để ông nội chống đỡ, có thể chịu được cho đến khi anh trở về, có điều tình hình bây giờ của tôi anh cũng biết…

Lúc quan trọng thế này, chuyện gì cũng không giúp được, lại còn có khả năng làm vướng chân, Hoắc Hải Phong có chút không cam lòng.

“Anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi trên giường cho em! Nếu để em biết anh tự mình ra tay thì em sẽ không thèm để ý tới anh nữa!” Không cần nói Tô Quỳnh Thy cũng biết trong lòng Hoắc Hải Phong đang nghĩ gì, cô ngắt lời anh, hai tay chống nạnh, dữ dẫn nói.

“Thy nói nói rất đúng, an tâm tịnh dưỡng đi, chờ tôi về không chừng có thể mang cho hai người tin tốt” Có thể nhổ được tận gốc Dương Minh Hạo hay không chỉ trông chờ vào lần ra nước ngoài này của anh có thuận buồm xuôi gió không thôi, nhìn Tô Quỳnh Thy lộ tính trẻ con, Tô Kiến Định thở dài, tiếp tục nói: “Thy, ra ngoài một lát đi, anh có mấy lời muốn nói riêng với Hải Phong.”

Khuyên người đi ra xong, Tô Kiến Định đẩy xe lăn đi tới đầu giường Hoắc Hải Phong, cúi đầu im lặng một chút rồi mới nói: “Chuyến đi lần này, nếu như tôi không thể trở về, cậu hãy chăm sóc cho Quỳnh Thy thật tốt, đừng liều mạng với Dương Minh Hạo, đưa bọn họ ra nước ngoài tránh mấy năm, chờ đến khi thế lực mạnh rồi hãy về báo thù, đừng nóng vội, còn nữa, nhất định phải đưa Thy đi nấp kỹ, một khi tôi không trở về, phải lập tức lên đường rời khỏi Hải Phong, tôi đã sắp xếp vì thứ ở Mỹ, cậu dẫn nó qua là được.”

Lần này tới chủ yếu cũng chỉ là bàn giao mọi việc, Tô Kiến Định nói một chút là xong, thật ra lần này tùy tiện tới, nếu không phải tình hình khẩn cấp, anh cũng không trở nên bị động như vậy.

“Lần này anh ra nước ngoài rốt cuộc muốn làm gì? Anh có nghĩ tới nếu như anh không về thì Quỳnh Thy sẽ ra sao không? Anh cảm thấy sau khi mất đi Lê Quốc Nam, cô ấy còn có thể chịu được việc anh xảy ra chuyện sao? Nếu như anh không nói rõ ràng thì tôi sẽ không để cho anh đi đâu. Tô Kiến Định, coi như anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Quỳnh Thy chứ, người bên cạnh cô ấy chẳng còn mấy ai nữa…”

Người bên cạnh liên tiếp mất đi, không riêng gì Tô Quỳnh Thy không chịu được, ngay cả Hoắc Hải Phong cũng có chút không chấp nhận được đả kích như vậy. Lê Quốc Nam còn đỡ hơn một chút, dù sao từ nhỏ anh đã không thuận mắt anh ta, nếu như Tô Kiến Định cũng xảy ra chuyện, nói không chừng Quỳnh Thy cũng sẽ đi theo, chuyện này anh không dám đánh cược, cũng không thể cược, sau này Quỳnh Thy sẽ oán trách anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.